Wednesday, May 28, 2014

Biên giới phấn trắng

Còn nhớ như in một ngày của ba năm về trước... cái buổi đầu tiên ấy đến như là định mệnh...


“-Tại sao cô giáo lại bắt tôi ngồi với một con bé như thế này chứ? Hắn vò đầu bứt tai.

- Đây là em họ của cô đấy,yên tâm đi,tên con trai đáng ghét kia, sẽ không lâu đâu! Tôi cũng liếc qua đáo để chẳng kém.

- Không được! Học kém hơn thì phải ngồi đó để còn được kèm cặp chứ! Gì thân yêu của tôi khăng khăng.

- Nhưng...

- Sao không chuyển đi?

- Không thích! Đã không thích đây ngồi đây, đây lại càng ngồi đây!

- Được thôi! Hắn lấy phấn rạch một đường dài chia đôi cái bàn,mặt khinh khỉnh. -Nhìn đi,cái này để phân chỗ ngồi,ai qua là một thước,hiểu không?

- Hứ! Rõ ràng là bên kia dài hơn,chia gian,con trai gì mà toàn đi tranh dành với con gái.

- Đo cả rồi,bên đó dài hơn bên đây 5cm. Hắn chốt hạ xong câu cuối rồi lạnh lùng bỏ đi.”

Giờ nhớ lại mà chỉ mới như hôm qua,cái ranh giới gạch bằng phấn trắng ấy có lẽ còn nghiêm túc hơn cả cái biên giới Việt-Lào,hằng ngày nó lăm le tôi như một cơn ác mộng… Cả”ai đó”nữa...

- Bài toán này khó quá! Giải mãi không ra! Tôi nhăn nhó.

- Qua đây! Giải hộ cho!

Tôi ngây thơ nghe theo và…”bốp”…

- Quái! Trên đầu có gì thì phải! Hắn vừa nói vừa khó chịu xoa đầu.

- Để xem cho nào!

Ngó qua…”bốp”…hắn cười nham nhở…”

Cứ thế suốt ba năm học cấp ba… Khoảng kí ức đó lâu dần trở nên hằn sâu trong trí óc và trái tim tôi mà tôi không hề hay biết…

“- Cả trường mỗi mình em được đi thi học sinh giỏi toán quốc gia,cố lên nhé! Cô tôi nắm chặt tay hắn.

- Mày phải đem vinh quang về cho lớp đấy! Muốn sống thì phải đỗ!

- Cố lên nhé!

- Gắng lên!

Tất cả đều chúc,tôi háo hức đợi đến lượt mình.

- Hì hì! Đến lượt tớ! Đến lượt tớ! Tớ…Tớ chúc…

- Thôi! Giữ lời chúc ấy cho đợt thi học kì sắp tới đi,thế nào điểm cũng lại thấp như đợt trước cho mà xem! Hắn lên xe…Quay đi…không thèm nghe…

Tôi tức bật cả nước mắt ra ngoài…Hắn dám biến tôi thành trò đùa trước mặt bao người…”

Nhưng hắn nói đúng,đợt thi đó thành tích của tôi lại như”chuồn chuồn gặp mưa”.

Ngày tôi nhận kết quả thi học kì cũng là ngày mà kết quả thi của hắn được công bố..hình như là thế

Mặt tôi ủ rũ…Mặt hắn cũng buồn thiu…

Hắn trật rồi à! Tôi tự nhiên thấy trong lòng cũng hụt hẫng đến lạ...

Chiều hôm ấy,lần đầu tiên hắn đưa tôi về,xe tôi bị hư…và hắn bảo tôi có thể ngồi lên xe hắn…

“- Về đây! Chiếc xe chưa kịp dừng tôi đã nhảy xuống.- Thank!

- Khoan đã! Hắn kéo tay tôi lôi lại.- Tớ đỗ rồi…giải nhì! Tớ muốn nói…

- Tớ muốn nói là tớ muốn thực hiện tất cả những gì mà tớ hứa…Nhất là đối với cậu nên tớ đã không cho cậu chúc vì tớ sợ…Sợ làm cậu thất vọng!”

Khoảnh khắc đó…cái biên giới phấn trắng đã hoàn toàn bị xóa nhòa…

Trong cả tôi và hắn…

Chợt nhìn lại…sao thấy ba năm trôi qua nhanh thế. Tôi và hắn cũng đã gần phải xa cái bàn với”ranh giới”thân yêu.

Thời gian chia tay với tuổi bằng lăng cũng chỉ còn tính bằng ngày.

Bước tiếp trên một con đường xa hơn…tôi biết bên tôi sẽ luôn có hắn và”ranh giới”như một lời nhắc nhở…

Ba năm thương nhớ…

Xa bằng lăng… buồn…

Lê Thị Mỹ Thương 
(Lớp 12a1,trường THPT Phan Thúc Trực, Yên Thành -Nghệ An)

About ""

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Vivamus suscipit, augue quis mattis gravida, est dolor elementum felis, sed vehicula metus quam a mi. Praesent dolor felis, consectetur nec convallis vitae.

Post a Comment

Bài mới

 
Copyright © 2013 Lưu bút học trò