Showing posts with label lưu bút học trò. Show all posts
Showing posts with label lưu bút học trò. Show all posts

Tuesday, August 19, 2014

Nếu...


Nếu được mơ xin làm giọt nắng nhỏ.
Ngày lại ngày chiếu sáng cho trần gian
Không phải sợ giờ chia tay li biệt
Chẳng quan tâm đến trần thế nhân gian.
Nếu được gặp cô tiên trong cổ tích
Sẽ chỉ xin một phép nhiệm màu thôi
Ước được rằng thời gian quay trở lại
Tím bằng lăng…phượng nhuộm đỏ tình tôi.

Nếu một ngày trời cho làm cơn gió
Trở lại tuổi thơ ướt những mong chờ
Làm mát giận hờn…nguôi nỗi nhớ
Và bạn bè lại cùng tay nắm tay!

A1 ơi! 3 năm cùng sát cánh!
“ Kỉ niệm” giờ đây…2 chữ không phai
Sẽ lấp lánh một tình bạn đẹp
Rực trong ta mãi mãi trái tim hồng.

....................................
Cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn
Hội ngộ nào rồi…mỗi người cũng mỗi ngả
Con đường đời chính chân ta sẽ bước
Đừng quên nhau nhé! A1 thân yêu!
Thân tặng em…a1 của tôi!

Lê Thị Mỹ Thương

Sunday, August 17, 2014

Gió tháng 8


Mỗi ngày trôi qua
Người ta lại kể cho nhau thêm những câu chuyện rất buồn
Về những con người đi ngang cuộc đời và từng trìu mến gọi nhau bằng hai tiếng người-thương
Nhưng chẳng bao giờ gần thêm được nữa.

Mỗi ngày trôi qua
Người ta lại kể nhau nghe về biết bao cuộc tình dang dở
Những yêu thương biết chắc sẽ không có ngày mai
Những lần chia ly chẳng phải lỗi nơi ai
Chỉ do trái tim tự nó ngây ngô khờ dại.

Mỗi ngày trôi qua
Tôi được nghe thêm về những con người gom hết tin yêu từ đáy tim mình, xếp lại
Rồi tự bảo lòng mình
Đừng yêu thêm một ai nữa
Sẽ rất đau.

Mỗi ngày trôi qua
Có rất nhiều người quay lưng bước về phía không nhau
Chỉ còn nỗi đau
Ở lại…

(CHUYỆN VỀ NHỮNG NGƯỜI RẤT THƯƠNG - VÂN JENNY)

Tuesday, August 12, 2014

Tuổi thơ tôi

Hôm nay đi chơi với mấy đứa bạn, nghe tụi nó kể về thời ấu thơ tự  nhiên thấy nhớ cái tuổi thơ của mình quá, cái tuổi thơ dữ dội với biết bao nhiêu là trò chơi , những kỉ niệm khó quên mà tuổi trơ của mình đã đi qua.



Hồi nhỏ mình quậy lắm, toàn chơi bắn bi, đá banh với tụi con trai, đi bắt ve với tụi nó nữa chứ. Giữa trưa nắng của mùa hè miền bắc nhiệt độ 38-40 độ ,trời nắng như thế mà vẫn chốn mẹ đi ra đồng bắt châu chấu, cào cào. Mẹ gọi về nhà nhìn thấy quần áo thì lem luốc, nghịch giữa trưa nắng mà chẳng đội mũ nón gì cả, chẳng cần nói cũng biết hôm đó mình được mẹ thưởng mấy con “lươn” bằng roi đau như thế nào. Vậy mà trưa hôm sau, nghe thấy ám hiệu của tụi nó là những tiếng hú, tiếng vỗ tay, là mình lại rón rén ba mẹ chạy đi chơi tiếp. Chẳng biết ngày nhỏ mình ăn cái gì mà ngang bướng, lì lợm thế không biết, tuổi thơ của mình không biết là lãnh bao nhiêu trận roi vào mông nữa.  Là con út trong nhà có 3 anh em, anh trai thì hơn mình 10 tuổi mà anh lại đi học xa tết mới về, ở nhà còn chị và mình.Vì cách nhau có 3 tuổi mà lại là con gái nên suốt ngày cãi nhau, nói là cãi nhau vậy thôi chứ thực ra toàn là mình cãi lại chị ( mình luôn bắt nạt chị thì đúng hơn, hì hì). Tính cách của 2 chị em lại trái ngược nhau, chị mình là người trầm tính ít nói, trong khi mình thì líu lo suốt ngày. Chị có đồ chơi gì đẹp là mình lấy mang đi khoe với tụi bạn, khi đi thì nguyên vẹn chẳng hiểu sao khi về thì.... bị chị mắng cho một trận về cái tội phá đồ của người khác , mình cãi lại : “ đồ chơi thì kiểu gì cũng hỏng, em chỉ giúp chị đẩy nhanh tiến độ để được mua đồ chơi mới, chị phải cảm ơn em mới đúng đó”, chẳng biết là chị không cãi lại được mình hay là nhường nhịn mình mà chị bỏ đi chỗ khác không thèm cãi nhau với mình nữa, mình thấy vậy thì đắc thắng lắm , vì chị chẳng thể nói lại được mình.

 Nhớ có lần bị ba mắng cho một trận vì cái tội không nghe lời, cãi lời chị, tức quá nên mình vào phòng ngồi viết nhật kí : “ba mẹ chẳng thương mình, ba mẹ chỉ thương chị thôi, chắc mình là con thật nên ba mẹ mới không thương mình. Huhu”  ,gọi là viết nhật kí cho vui vậy thôi chứ thực ra là mình bày trò để không bị ba mắng nữa. Người ta viết nhật kí thường hay cất vào chỗ không ai nhìn thấy , không ai biết, còn mình viết nhật kí để cho ba mẹ thấy, viết xong để ngay trên bàn học, mục đích cho ba mẹ đọc được và hiểu tâm trạng của mình và không bị la mắng nữa. Chẳng biết là do càng lớn mình càng ngoan hơn không bày trò quậy phá nữa, hay là do tác dụng của cuốn nhật kí mình bày ra mà mình ít bị ba cho ăn roi hơn. Cái tuổi thơ của mình với biết bao là suy nghĩ ngốc nghếch trẻ con, bao nhiêu là trò nghịch phá,  nhiều lúc nghĩ lại thấy thật vui, nhớ cái tuổi thơ của mình quá. 

Lee Trang Sún

Wednesday, August 6, 2014

VÀO HẠ



Hoa phượng vẫn nở đỏ rực trời, nhưng những ngày hè đã hết.

Những ngày hè cắm cúi ôn thi trong góc nhỏ tới khuya.

Những ngày hè thoải mái rong chơi, không lo lắng , không thức khuya, không trằn trọc băn khoăn vì bài vở sớm trưa.

Những ngày hè với tất cả lo lắng, bồn chồn của cha mẹ nộp đơn xin học.

Những ngày hè quần quật từ sáng tới khuya, như chưa bao giờ được biết đến sách vở học hành.

Những ngày hè, sáng về quê Nội tắm song, hái trái trèo cây, tối cuộn tròn trong lòng Ngoại, nghe tiếng ru êm đềm như những chuyện cổ tích xa xưa sống lại trong mơ.

Những ngày hè Xanh, phơi nắng giữa đường như những chú Công An thực sự, thổi còi, vẫy tay cho những dòng xe cộ vội vã lưu thông.

Nhưng hoa phượng vẫn nở đỏ rực trời, và lòng người náo nức hân hoan trở lại với những tiếng trống trường rộn rã bay xa.

Bạn ơi , hãy chúc cho nhau một năm mới với những đỉnh cao học hành, những cố gắng vươn theo những hạt bụi phấn muôn đời vẫn – Rơi trên bục giảng – và làm cho – Thầy em tóc như bạc thêm-.


Nước mắt... Một lần nữa lại rơi

Chắc các bạn hẳn đã biết, những ngày tháng đi học lúc nào cũng gắn liền với kỷ niệm buồn vui bên bạn bè. Từ những nụ cười giòn tan dưới nắng, cho đến những giận hờn vu vơ đến ngây ngô buồn cười, rồi những xích mích đâu đâu của cái tuổi xanh xanh mà chẳng hề biết nghĩ sâu xa cho đến… những giọt nước mắt không biết tự lúc nào đã rơi...



Cấp I – cái thời trẻ con ngây thơ và đến giờ tôi vẫn có thể nhớ được tất tần tật mọi thứ, nó thuộc về quá khứ tươi đẹp mà ở đó chỉ có nụ cười khanh khách, ừm, có cả nước mắt nhưng chỉ là nước mắt vì đau khi bị thầy cô quở trách đánh đòn, hoặc vì những lần nghịch dại té chảy cả máu. Àh, nhớ cả những lần nhận được thư tỏ tình của một chàng trai lớp bên cạnh mà “làm cao” chẳng thèm ngó ngàng đến hắn.

Cái thời đó sao cái gì cũng thật dễ dàng mà vô tư. Chẳng có gì phải lo, điểm số chỉ là “chuyện nhỏ” khi “ta đây cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi”. Ôi khỏi phải nói lúc đó, tôi được thầy cô bạn bè yêu thương đến cỡ nào. Ừ thì hồi đó, ta đã biết gì đâu mà tính toán, mà ganh tị lẫn nhau. Cả lớp đoàn kết vui vẻ bên nhau, những ngày liên hoan cuối năm vui thật vui. Rồi những mùa hè trôi qua nhẹ nhàng, cái nắng chẳng gay gắt tí nào khi đã có tán bàng rợp mát cả góc trời.

Rồi thì chia tay bạn bè, vẫn chẳng biết gì là khóc lóc sướt mướt khi nhận ra rằng “đôi ta xa nhau từ đây”. Cấp II - lạ lẫm với trường mới bạn mới nhưng nào có hề gì. Như tôi đã nói rồi đó thôi, trẻ con rất dễ thích nghi với môi trường mới, và rất vô tư kia mà! Thoáng chốc tôi đã làm quen được với tất cả các bạn nam lẫn nữ trong lớp. Theo tôi tận những ngày tháng đó là những nụ cười ngân vang, là thời gian êm đềm,…Ô! Còn là cơn say nắng với cậu lớp trưởng đẹp trai học giỏi.

Hi…nhưng tôi chỉ giữ trong lòng thôi, vì cậu ấy đã có bạn gái mất rồi !! T.T Rồi phi vụ ghép đôi tôi với cậu bạn bàn trên của con bạn. Những lần suýt chết đứng vì con bạn tôi bị ép phải nghỉ học bởi mẹ nó. Tôi phải viết một bức thư cầu mong bác ấy suy nghĩ lại cơ đấy. Tôi còn nhớ hoài cái nhóm của tôi lúc đó - nhóm “bánh kẹo” gồm10 chị em chúng tôi tự phân vai vế với nhau dựa vào ngày tháng sinh. Xui xẻo thay tôi lại là thứ “8”.

Vâng, rất hợp với tôi, vì…các bạn có thể tự hiểu được mà đúng không?! Nhiều kỷ niệm hơn, nhiều cảm xúc hơn, nhưng nào ta có biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra chứ! Những dòng lưu bút cuối cùng đã làm tôi bật khóc, những kỉ niệm đã làm nước mắt tôi tuôn ra không ngừng. Tôi phải chuyển trường từ năm lớp 9…Những giọt nước mắt đầu tiên của những tháng năm cấp II…

Chập chững bước vào ngôi trường cấp III, một khung trời mới…và lần này tôi hoàn toàn sợ hãi. Bập bõm làm quen bạn bè…Chúng tôi ở bên nhau một năm trời, thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Giúp đỡ mọi người, tham gia phong trào, khiến tôi hiểu rõ hơn những người bạn ở đây. Họ cũng thật tốt bụng. Lời nguyện ước của những cô bạn cũ đã linh nghiệm, tôi đã có được những người bạn tốt, nhờ “nụ cười đáng yêu” của chính mình! Khi ta mở lòng mình ra với mọi người, trái tim ta sẽ tràn ngập yêu thương. Những tưởng ngày tháng sẽ trôi qua thật êm đềm và những ánh cười sẽ bên cạnh chúng tôi mãi mãi. Như khi bánh xe thời gian quay, mọi thứ rồi sẽ mờ dần, quá khứ sẽ qua đi, tương lai trước sau gì cũng đến. Nhưng tôi nào biết tôi đã khóc nhiều như thế…

Tôi khóc khi lớp tôi đã bỏ thật nhiều công sức…nhưng rồi mọi thứ sụp đổ…

Tôi khóc khi giai điệu “Hạ đâu” ngân nga trong giờ Tin của một người thầy cũ…

Tôi khóc khi các anh chị lớp 12 diễn kịch đã làm tim tôi thổn thức biết bao điều về những gì sắp xảy ra…đối với chính chúng tôi…ngày chia tay sắp cận kề…

Tôi khóc…vì chiếc bánh kem “Happy birthday Thỏ bông” hiện ra ngay trước mắt…Bất ngờ…Xúc động…Tôi chỉ còn có thể cầu nguyện cho bạn bè của tôi sẽ luôn hạnh phúc…

Tôi khóc...khi nhỏ bạn khóc…nhỏ kể về gia đình không hạnh phúc của chính mình…đâu đó vẫn còn âm vang những tiếng chửi nhau trong điện thoại…

Tôi khóc…vì những tấm hình…đã bị xé đi…như xé đi bao công sức cũng như lòng tự trọng của một thằng con trai…đã làm quà tặng các bạn gái trong lớp nhân 8/3…

Tôi khóc…vì nghe bài “Nhỏ ơi” – bạn tin không?...Không đâu, nhưng nếu tôi nói…lớp tôi đã viết lại bài hát đó để tỏ lòng biết ơn người thầy Anh văn của lớp…trong suốt một năm qua đã dạy dỗ chúng tôi…Tôi thực sự đã khóc sao? Chính tôi cũng không biết cho đến khi những giọt nước mắt chực rơi ra và tôi nhìn xung quanh lớp…những đôi mắt kia cũng đã đỏ hoe…

Giờ đây, tôi cũng đang khóc…khi đọc những dòng chữ trong cuốn lưu bút kia. Những lời yêu thương, đùa giỡn, “châm chọt” cũng có, nhưng hơn hết…đó là bạn bè tôi…đó là những người đã bên tôi trong suốt thời gian qua…

Đâu phải lúc buồn bã người ta mới khóc. Những giọt nước mắt hoàn toàn có thể rơi khi bạn hạnh phúc…vì có những người bạn luôn ở bên. Tuy chẳng biết ở phía trước có điều gì đang chờ đợi chúng tôi nhưng tôi luôn yên tâm vì đã có họ ở đây, bên cạnh tôi…

Nguyễn Thị Ngọc Huyền

Tuesday, July 29, 2014

Mãi nhớ

Bên cạnh cửa sổ lớp còn vương lại chút ánh nắng, như chút mùa xuân còn sót lại theo thời gian. Đảo mắt nhanh một vòng quanh lớp, mọi người đều đang lo lắng cho kỳ thi sắp tới...



Trong một góc nhỏ phía cuối lớp:

- Mình tự hỏi không biết 1 năm, 2 năm, 5 năm hay thậm chí 10 năm sau chúng ta sẽ như thế nào nhỉ? - Mái bằng nói

- Umm... Không biết nữa... - Tôi trả lời

- Khi chia tay nhau rồi, mọi người có còn nhớ tới nhau nữa không? Nếu như lúc đó ai cũng bận rộn, không có thời gian suy nghĩ lại những năm tháng này nữa thì sao ta? Hmm... mình nghĩ sẽ buồn lắm...

- ... - Tôi im lặng một lúc-Mình chắc chắn sẽ không quên đâu. Chắc chắn vậy.

Mái bằng và tôi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông hoa phượng đang bắt đầu nở rộ,lặng nghe tiếng ve kêu. Tôi bỗng nói:

- Mình muốn thời gian ngừng lại...

- Sao? -Mái bằng quay lại nhìn tôi

- Thời gian trôi nhanh đồng nghĩa với việc những kỷ niệm về tuổi học trò phai mờ nhanh

- Mình không muốn thế.

Mái bằng nhìn vào đoi mắt buồn của tôi, mỉm cười:

- Thời gian sẽ qua nhưng những kỷ niệm tươi đẹp đó sẽ mãi tồn tại trong mỗi chúng ta, không bao giờ phai mờ!

Tôi nhìn mái bằng, cả hai cùng cười, tiếng cười vang khắp lớp học.

- Về thôi, mọi người về hết rồi kìa! Mái bằng đeo cặp sách lên vai

- Mình muốn ở lại đây một chút nữa!

- Umm... Vậy gặp lại sau. - Mái bằng vẫy tay chào tạm biệt rồi bước ra khỏi lớp.

Tôi nhìn lại quanh lớp một lần nữa, luyến tiếc những kỷ niệm về tuổi học trò, những vui buồn cùng bạn bè, những trò đùa tinh quái, những lúc cãi nhau rồi gọi điện xin lỗi và khóc trong khi ngủ, tụ tập buôn chuyện tại hàng quà trong những lúc nghỉ giải lao,... Tất cả như một thước phim được quay chậm. Đúng như mái bằng đã nói: “Thời gian sẽ qua nhưng những kỷ niệm tươi đẹp đó sẽ mãi tồn tại trong ký ức của mỗi chúng ta”.

Tôi sẽ nhớ những ngày ta chung lớp

Mãi không quên giây phút ta chia tay

Nhớ tất cả những kỷ niệm tươi đẹp

Bạn và tôi đã cùng có với nhau

Bạn hiền ơi tôi mong bạn hạnh phúc

Tôi cầu chúc cho bạn mãi được vui

Ôi bạn bè thân thiết của tôi ơi!

Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu rảo bước. Qua những niềm vui và nỗi buồn, nếu tôi nhìn lại đoạn đường đã qua, tôi chưa hề cô đơn bất cứ khi nào. Kí ức về thời học sinh khiến lòng tôi ấm lại. Chiếc thang dẫn đến tương lai đang hiện ra trước mắt. Hãy cùng nhau bước trên con đường hướng tới tương lai!

Nguyễn Quỳnh Anh

Wednesday, July 23, 2014

Phải xa thật rồi mùa mưa ấy

Mùa mưa nữa lại về một mình tôi lang thang trong chiều mưa ấy với cảm giác mơn man khó tả... Ngày ấy nơi ấy của ba năm về trước tôi là nữ sinh THPT ngôi trường vùng cao bên chỉ thấy sắc xanh của lá cây và vô vàn nhạc điệu của những chú chim rừng suốt ngày gọi bạn.Những âm thanh ấy cứ hiện về réo rắt trong tôi như báo hiệu một điều gì đó thiêng liêng.



Ngày ấy, nơi ấy, ngôi trường ấy luôn ẩn chứa trong tôi là kỉ niệm đẹp về một thời học sinh tinh thương.

Mới mùa thu năm ấy, mùa của những chum hoa sữa nở trắng một gốc sân trường; hay sự vàng tươi của những khóm cúc tỏa hương theo nắng. Cùng cái đỏ rực của phượng vĩ nhớ nhung. Một thoáng bình yên với bao kỉ niệm của một thời học sinh cắp sách tới trường đã theo thời gian đi cùng năm tháng mà trong đời ai cũng có cũng nhớ mong.

Tuổi học trò tôi yêu màu mực tím
Bởi tím hiền tím dại tím thơ ngây

Những tháng ngày đẹp đẽ đó làm tôi nhớ nhung đến thế để bây giờ dù tôi là sinh viên bộn bề với ngưỡng cữa kiến thức rộng lớn nhưng vẫn không sao quên đươc khi trước mắt tôi là những cô cậu học sinh vui vẽ hồn nhiên với những ngày cắp sách tới trường nơi xứ sở Đà Lạt ngàn hoa thơ mọng. Làm tôi nhớ lại ngày xưa!

Ôi ngày xưa ngày mà tôi cắp sách đi học nơi con đường đất quanh co ấy sao mà nhớ mong tới vậy? Tôi thốt lên nổi nhớ trường xưa nhớ từng gương mặt thầy cô và thoảng trong lòng bài giảng thân quen ấy cách đây 3 năm về trước mà tôi đã học; nhớ bạn bè của lớp 12a2k5 yêu dấu những người vui vẽ hồn nhiên giờ này ra sao? Ai rạng rở tương lai? Ai trở về vườn tược?

Rồi sao nữa những dấu hỏi cho tương lai nối dài không ngừng nghỉ và không biết khi nào được gặp lại các bạn của tôi? Giờ mổi đứa một phương; một chân trời lập nghiệp riêng. Không sao biết được rồi ngày mai ra sao?

Trời chiều Đà Lạt mưa rơi nặng hạt chân tôi nặng trĩu bước về khu nội trú sinh viên với nổi buồn vui lẩn lộn. Buồn vì nổi nhớ trường xưa nhớ bạn bè, nhớ chùm hoa đăc trưng cho mùa mưa nơi góc sân trường năm ấy. Nói sao hết nổi nhớ trường xưa khi mùa tựu trường lại về khi những cơn gió heo may se lạnh, có lá vàng rơi và nét thơ ngây của tuổi đời đầy mọng mơ... và cái mùa chia tay đầy lưu luyến của bạn bè năm ấy.

Nhưng nổi buồn đó chỉ nhường lại cho niềm vui lớn lao mà chính bản thân mình đã đạt được. Dẫu nhớ mong mình cũng phải biết bản thân mình đã lớn khôn phải làm gì cho đời sinh viên thật ý nghĩa với nổi nhớ vì phải sống xa nhà, phải làm gì khi sống dưới môi trường đầy cam bẩy cuộc đời.

Học kiến thức đâu có đủ để mình lớn khôn; phải học cách sống và cách làm người có ích cho gia đình và xã hội đừng phụ lòng thầy cô nơi những ngôi năm ấy và đừng để kiến thức trả lại cho thầy cô mà mổi ngày bản thân mình cắp sách tới giảng đường.

Cuộc sống cứ trôi qua lặng lẽ nếu bạn không biết tận hưởng cuộc sống đẹp của một thời sinh viên. Tôi sẽ mong chờ những gì đẹp nhất không vội vã như thời gian, ta cũng chẳng thể thở dài than vản và đừng bao giờ nói:”Giá như...”!

Lê Thị Thu Trang

Friday, July 18, 2014

Tớ thích cậu!

Tớ viết cho cậu vào một ngày Sài Gòn vàng nắng, ngày tớ chợt nhận ra có một cơn nắng nhỏ đã vụt tắt quanh tớ cách đây ba năm rồi.



Ba năm trôi qua nhanh thật. Ngoảnh lại, cậu đã xa rất xa, chỉ còn lại những kỉ niệm vắt vẻo trên cành cây nơi sân trường. Tớ vẫn nhớ rất rõ những câu nói quan tâm, vui đùa của cậu, nhớ nụ cười híp mắt, nhớ cả những lần tớ và cậu cải nhau ỏm tỏi nhưng mà vẫn vui lắm. Hơn hết, tớ nhớ cậu, như nhớ màu vàng chanh của những que nắng tí hin xuyên qua ô cửa lớp.

Nhưng rồi lớp mình rộ lên những tin đồn tớ thích cậu. Cậu bắt đầu tránh mặt tớ, ít nói cười với tớ hơn, vắng luôn cả câu chào khi tình cờ thấy nhau trên khoảng sân nhỏ. Lớp học như mênh mông thêm, khoảng cách từ cậu đến tớ xa hơn mười bước chân rất nhiều.

Năm lớp 8, cậu bất ngờ thông báo chuyển đi xa cùng gia đình. Cả lớp sững sờ và tớ buồn.

Ngày cậu bay, tớ ngồi dưới tán bàng trông lên bầu trời cao rộng. Những mẩu kí ức ghép lại cho nắng ươm vàng. Tớ mỉm cười tạm biệt một cơn nắng đang đi về phía mặt trời.

Thời gian cuốn phăng tớ đi cùng những bận rộn. Qua Yahoo, Facebook tớ biết cậu vẫn khỏa mạnh và sống tốt. Tớ cũng biết rằng, cậu đã đổi khác đi rất nhiều, từ ngoại hình đến tính cách. Tớ không buồn nhiều, nhưng chỉ hơi tiếc. Vì cậu của lúc trước đáng yêu và dễ mến hơn nhiều.

Tuổi học trò hồn nhiên và nhiêu mơ mộng luôn có những cảm xúc khó mà hiểu được. Nhưng tớ biết, thứ tình cảm dịu ngọt đã len lỏi trong tim tớ ngày nào vô cùng đáng trân trọng và và đáng quý.

Ba năm và sẽ còn lâu hơn thế nữa. Tớ biết cậu vẫn chỉ xem tớ là một người bạn bình thường mà thôi. Nhưng cậu và những kỉ niệm dịu dàng thuở ấy luôn có chỗ trong trái tim tớ, trong những mảnh ghép dang dở nắng nhuộm vàng.

Biết đâu cậu sẽ đọc được những dòng này, qua link chuyền tay những kẻ đã phao tin tớ thích cậu, vào một ngày nắng tràn ngập nơi ấy...

Saturday, July 5, 2014

Đi qua những cơn mưa

Xưa đến giờ, mưa vẫn thế, vẫn là những giọt nước mát lạnh trong không trung đổ òa vào mặt đường ướt sũng, mưa bay bay trên đôi cánh thiên thần, lướt nhẹ qua cảm xúc mềm và thanh tao, ngọt mát như hương hoa quỳnh nở muộn...


Tuổi 18 qua nhanh vội vã, người ta cứ như ngồi co ro trong chiếc xe tốc hành vô tận, còn thời gian là những cơn gió bông đùa, thỉnh thoảng thổi bồng bềnh qua những sợi tóc mong manh, nhắc người hành khách co ro ấy vài ý niệm....Ta làm được những gì, ta đã có những gì, ta đánh mất những gì?...

Mưa của lớp 5 là những trò đuổi bắt vòng vèo, tay chân cứng đờ vì lạnh, nhưng những đôi mắt vẫn rạng ngời, hồn nhiên như bản chất hạt mưa, trong sáng và tinh khiết...Ta đã đọc và thành thạo tiếng mẹ đẻ, cái ngôn ngữ thấm nhuần những hương sen, những ca dao, những cánh đồng bất tận..., ta đã có những đứa bạn cùng rượt bắt dưới mưa, và ta chẳng mất đi gì cả...

Mưa của lớp 9 là những chiều đạp xe vội vã đến lớp học thêm chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh căng thẳng...Nghe cái lạnh thấm dần vào tâm hồn đang bấp bênh cho những cảm xúc đầu đời, chẳng dám cảm nhận, càng chẳng dám mơ mộng vì áp lực ngày thi chẳng cho phép ta vượt qua những con số, qui tắc văn phạm cứng nhắc, vô hồn...Ta đã hoàn thành kì thi thành công ngoài mong đợi.... ta đã có 1 chiếc vé cho cánh cửa tiếp theo bước qua 1 không gian khác...và ta bắt đầu mất đi những suy nghĩ miên man, cái bay bổng cũng những năm tháng chập chững mở cửa cảm xúc tuổi ô mai...

Mưa của lớp 12 là buổi bế giảng không thể buồn hơn được nữa, vô vàn những hạt nước li ti dán kín cả mặt đất lẫn bầu trời, cái xám lạnh u ám, xám nhòe trang nhật kí dở dang, vòng tay qua nhau lần cuối, chưa chắc mai đây trong chuyến tàu tốc hành bất tận vượt thời gian, ta lại được ngồi cạnh nhau, cùng lao động, cùng chặt tre dựng trại, cùng ghi biên bản cho những lần nghịch phá và thấp thỏm cho những bài kiểm tra....tiếng cười vỡ tan trong từng kí ức, giọt nước mắt đệm thêm 3 chấm cho những kỉ niệm ngọt ngào bên song cửa...

Nhớ lắm...Ta đã hoàn thành vị trí lớp trưởng một cách mệt mỏi nhưng đáng nhớ với cơ số những hoài niệm đáng yêu, ta đã có những năm tháng tưởng chừng như chết đi sống lại của lớp cuối cấp đầy kinh khủng bên lũ tiểu quỉ nghịch nhất trường....và mất đi những sáng sớm áo trắng đến trường, những chiều tăng tiết trong cái buồn ngủ ghê người, nghe từng hồi trống tan lớp và nhặt cánh phượng rơi bỏ trong vào tâm tưởng...

Chuyến tàu tốc hành vẫn lặng lẽ với hành trình vô tận, lữ khách vẫn co ro trong cái không gian vốn hạn hẹp của cuộc đời, và thời gian vẫn là cơn gió lùa vào trong tiềm thức, liệu có đánh thức được những kí ức mong manh, đánh thức được đôi mắt ngày xưa vốn đã từng tinh khiết, giản đơn như hạt mưa đầu mùa...

Trần Anh Tuấn
(SV Đại học Tôn Đức Thắng, Quận Bình Tân, tpHCM)

Friday, July 4, 2014

Lần đầu tiên biết nhớ

Lạnh và gió. Ngày đó cũng giống như lúc này, chợt nghĩ có lẽ gió đã mang cậu ấy đến. Là lần đầu tiên trong một chiều Hà Nội vồn vã, nó và cậu ấy gặp nhau. Để rồi những lần sau, chỉ có mình nó ngóng trông một hình ảnh, một ánh mắt, một nụ cười...

Ảnh minh họa

Vào những chiều cuối tuần năm ấy, nó thường ra Bờ Hồ ngồi. Nó tìm nơi đó một góc riêng cho mình. Con đường thì đông đúc, các hàng ghế rồi cũng kín dần nhưng mà vẫn thấy bình yên lắm. Nhiều người thì sao chứ? Đối với nó, họ cũng chỉ là người xa lạ. Trong câu chuyện của họ đâu có nó. Lúc này chỉ có những áp lực, mệt mỏi bủa vây, thấy sao khó chịu quá! Đó là hồi nó bước chân vào lớp 12 – sắp thi đại học rồi mà. Cái thói quen ngồi Bờ Hồ là cách cho nó một chút không gian để thấy chính mình.

Hôm đó, khi đang say sưa với quyển truyện trên tay thì bỗng có người đến gần hỏi nó

- Tớ ngồi đây được không?

Ngẩng mặt lên nhìn, đấy là một cậu con trai trạc tuổi nó. Cậu ấy đội mũ phớt, đeo headphone, khuôn mặt rạng ngời bởi nụ cười dịu hiền đang chờ câu trả lời từ nó. Thì ra những chiếc ghế xung quanh đây đều kín người, và nó đồng ý.

- Ừ... ấy ngồi đi

Cậu ấy đã xuất hiện như thế, trong ánh chiều tà phản lên nụ cười như mùa thu tỏa nắng. Sao nhẹ nhàng đến thế mà lại bất ngờ đi vào khoảng lặng của nó.

Hai người ngồi cạnh nhau mà không nói gì. Cậu ấy vẫn nghe nhạc, còn nó đọc truyện. Thực ra thì nó đã liếc nhìn người con trai ngồi cạnh đấy. Tại sao lại thế nhỉ? Có những người hàng ngày bên cạnh quan tâm ta mà lại nhẹ nhàng vút qua trong tâm trí, nhưng có người chỉ trong khoảnh khắc lại đã đi sâu vào lòng ta như thế?

Được một lúc, bỏ tai nghe ra, cậu ấy quay sang hỏi nó:

- Ấy học trường nào thế?

- Tớ học trường Trần Phú

- À, tớ biết trường đó, tớ học ở gần đây này. Thế lớp mấy rồi?

- Lớp 12 . Còn cậu?

- Thật vui.. tớ cũng thế.

...

Rồi như thế, câu chuyện dần cởi mở khi mà cả nó và cậu ấy đều đang học năm cuối cấp, có nhiều điều để nói xoay quanh đề tài học hành. Giọng cậu ấy rất ấm, tiếng cười thì không thể quên được như phá vỡ sự tĩnh lặng một cách tàn nhẫn- thật tự do. Đôi lúc, hai ánh mắt bắt gặp nhìn nhau, chờ đợi gì đó trong giây lát, rồi lại thôi. Nó thấy trong lòng một chút gợn sóng, một chút hồi hộp khi nhìn vào mắt cậu ấy.

- Này, nếu cậu cảm thấy mệt mỏi thì hãy xem phim hài, ngủ một giấc, hay ăn gì đó, những thứ mà con gái hay ăn linh tinh ý, đừng lo lắng,chúng ta nhất định sẽ vào đại học

Cậu ấy đã khuyên nó thế khi thấy trong nó mệt mỏi.Nhưng trời đã tối mất rồi lúc nào không hay, nó chào người bạn mới ra về trong vội vã mà chỉ biết tên và trường của cậu ấy thôi.

Gặp nhau một lần rồi chào nhau vậy đó. Bây giờ ngồi đây, chờ mong một ai đó sẽ đến khuấy động tâm hồn đang ngủ yên của nó. Gió vẫn thường rít lên vào buổi chiều ở nơi này. Lạnh lắm! Nhìn những bàn tay đan vào nhau, nó mơ hồ nở một nụ cười. Nó cũng muốn một cái nắm tay thật chặt, một bờ vai để tựa. Và nhận ra, đây là lần đầu tiên biết nhớ một người.

Đỗ Thị Hòa
(khu TT Mai Động Hoàng Mai, Hà Nội)

Monday, June 23, 2014

Lời chưa nói

Đó là khi vòm phượng vĩ nơi sân trường đã bắt đầu lốm đốm những sắc đỏ, là khi lớp mình chuyền tay nhau những trang lưu bút viết vội, là mùa của bằng lăng tím và những cơn mưa rào bất chợt...

Hình minh họa

Cậu chở tớ rong ruổi trên những con phố dài ngập nắng và gió của Hà Nội, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, nhưng không biết từ lúc nào, ý nghĩ mình sắp lớn lại hiện hữu trong đầu tớ và cậu rõ ràng đến như thế.

- Cũng sắp rồi bạn hiền nhỉ? - cậu nói với tớ khi tớ còn đang ngẩn ngơ ngắm những tia nắng nhảy nhót trên vai, trên tóc cậu.

- Ừ, sắp... -Tớ gật nhẹ, chợt cảm thấy khoảng trống trong tim cứ lớn dần lên mỗi ngày...

Lớp 12. Thời gian trôi nhanh chẳng đợi ai. Cái cảm giác hụt hẫng kéo về ngày một nhiều, cảm giác chờ đợi một điều gì đó xảy ra được báo trước thưc sự khiến tớ cảm thấy khó chịu. Những kì thi thử liên miên, dồn dập, những trang lưu bút chuyền tay và cả những tiếng ve đã bắt đầu rộ lên sau vòm phượng ngập nắng... Nó nhanh quá cậu ơi. Tớ còn chưa kịp nói tình cảm của tớ với cậu cơ mà... Nhanh...

Rồi ngày ấy cũng đến. Ngày chia tay, lớp mình ai cũng khóc. Ừ nhỉ, có biết bao nhiêu kỉ niệm tớ không kịp gọi tên. Bỗng thấy cái gì đó cay cay nơi khóe mắt. Tớ thấy cậu cũng rưng rưng, quay mặt đi nơi khác để không ai thấy... Chỉ là bụi trong mắt thôi cậu ơi, gạt nó đi và cười lên cậu nhé.

Tớ lững thững đi dạo một mình quanh sân trường sau buổi tổng kết. Vẫn những lớp học ấy, vẫn ghế đá nơi bọn mình hay đùa nghịch ấy, bây giờ đã thiếu chủ nhân của những tiếng cười... Nụ cười rạng rỡ của cậu, cốc trà sữa mát lạnh cậu hay mua cho tớ mỗi giờ thể dục, cây phượng già giờ đã nhuộm đỏ cả bầu trời, nơi chúng mình hay chơi đá gà... Tớ giấu những yêu thương ấy trong trang lưu bút gửi cho cậu, để mỗi lần cậu đọc nó là đọc cả một bầu trời kỉ niệm.

Tớ sẽ không nói "tớ thích cậu" bây giờ đâu, bởi vì chúng mình còn nợ nhau một lời hứa vào đại học nữa mà. Hẹn nhau ở giảng đường đại học cậu nhé, để tớ được bên cậu một lần nữa, để tớ được nói câu "tớ thích cậu" khi tớ và cậu thực sự sẵn sàng. Cố gắng lên, mưa của tớ...!!!

TRỊNH THỊ HẰNG NGA

Trang nhật kí

Kì thi Đại học năm ấy cận kề, thoáng cái mà đã là gần giữa tháng sáu rồi, cái nắng gay gắt cảu mùa hè thật nóng bỏng trùm lên cái không khí ôn thi Đại học của chúng tôi cũng chẳng kém phần nắng nóng ấy... Hôm ấy tôi qua nhà nhỏ Hà cùng nhỏ khảo qua mấy cái bài thi mà cô giáo giao cho chúng tôi học. Tôi học thuộc nhưng hay quên nên qua nhà nhỏ nhờ nhỏ dò bài dùm. Vì tôi và nhỏ là hai đứ bạn thân từ hồi còn học cung mẫu giáo. Khi bước vào nhà nhỏ, ba mẹ nhỏ đi vắng, chỉ còn có một mình nhỏ ở nhà.Tôi bước vào lấy hai tay đưa bịt mắt nhỏ và dọa: Hù! Đoán xem ta là ai. Bất chợt tiếng chuông điện thoại của nhỏ reo lên, khuôn mặt của nhỏ thất thần và điện thoại của nhỏ rơi từ trên tay nhỏ xuống đất. Nhỏ vừa nói vừa chạy: “Giữ nhà dùm mình”



Mình chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với nhỏ, nhưng bất chợt quyển nhật kí của nhỏ còn ở trên bàn còn chưa gấp lại. Với bản tính tò mò của chính những cô cậu học trò đã không kìm nén được cảm xúc nên mình đã mở ra xem

Trang nhật kí chắc mới được viết nên nét mực còn chưa kịp khô khi mình cầm lên với dòng chữ làm cho mình cũng không cầm được nước mắt

“Ngày…tháng….năm 2009

Hôm nay là ngày thứ sáu buổi tối cuối tuần mình chẳng thể được ăn bữa cơm ấm áp cùng gia đình, mẹ nghi ngờ ba ngoại tình, mỗi lần thấy ba là mẹ lại cứ làm cho nhà cửa ầm ĩ lên. Hôm nay sinh nhật của em mình, nó chỉ muốn là ba mẹ sẽ nói với nó một lời chúc mừng sinh nhật cũng chẳng có nữa. Hai chị em mình chẳng có chỗ dựa tinh thần nào cả, bà ngoại và bà ngoại thì sống ở xa, còn ông nội và ông ngoại thì đã mất từ lâu. Ước gì mà ba mẹ mình không hiểu lầm nhau, ước gì chị em mình sẽ được ba mẹ quan tâm hơn một chút. Và ước gì gia đình mình có một bữa cơm đầm ấm.

Lật qua trang nhật kí sau ngày hôm nay tôi giật mình khi trang nhật kí của nhỏ với nét chữ thật là tròn trịa nhưng cùng vói đó là sự méo mó về gia đình của nhỏ.

Ngày………tháng…..năm

Hôm nay chính là sinh nhật mình mà ba với mẹ đã không còn nhớ đến sinh nhật của mình, ba mẹ mình đã chính thức nhận nhận giấy triệu tập của tòa án về việc li hôn ngày mai ba mẹ mình sẽ ra tòa để làm thủ tục li hôn mình buồn quá làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Tại sao ba mẹ mình bỏ nhau vào lúc này chứ? Mình đang cố gắng học và thi thật tốt để gây bất ngờ cho ba mẹ và cũng l;à món quà giành cho bố mẹ nhân dịp kỉ niệm ngày cưới.Ôi soa mà mình thấy người lớn thật khó hiểu và thật phức tạp quá chả lẽ ba mẹ mình không thương hai chị em mình sao chứ? Chả lẽ ba mẹ lại muốn hai chị em mình có cha mà chẳng có mẹ, có mẹ lại chẳng thể gần ba được, gọi là gia đình với nghĩa đúng thật sự. Buồn quá đi.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi bắt máy và tiếng nói của nhỏ Hà với sự lo lắng khi nhỏ nói từng tiếng ngắt quãng: Em... tao phải... nhập... viện rồi tôi nhớ ra là nãy giờ mình đã đứng đọc trộm quyển nhật kí của nhỏ Hà, ôi sao tôi thấy thương nhỏ vô cùng, nhưng tôi lại thật sự giận cha mẹ Hà.

Nào ngờ đâu khi tôi vào viện thăm Hoàng em của Hà tôi mới biết được em bị ung thu máu. Sự sống của em chỉ tính bằng ngày, bằng giờ thôi. Nhưng tới kì thi đại học Hà đã cố gắng hết sức và nhỏ đã đậu thủ khao ở kì thi ấy. Lại nói đến em của nhỏ cũng đỡ hơn một phần nào, cha mẹ nhỏ đã gắn kết lại với nhau và họ đã sống tốt hơn bên hai đứa con thật hiếu và giỏi giang.


VŨ PHẠM NGỌC HUYỀN

Saturday, June 7, 2014

Nhớ về miền kí ức

Thời cấp 3, mỗi người bạn, dù không thân thiết lắm ít nhiều vẫn để lại trong lòng ta những dấu ấn đặc biệt. Huống gì tớ và cậu đã ngồi cạnh nhau một năm liền.



Lần đầu tiên ngồi gần cậu, tớ đã phát hoảng lên khi biết chân dung hàng xóm. Thề là dù đã học cùng nhau hai kì, nhưng tớ và cậu chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá được câu chào hỏi xã giao, tớ chỉ biết cậu là thằng bạn chuyên trị bất đẳng thức, mặt mày lúc nào cũng đăm chiêu, trán nhăn tít lại. Tớ không ghét gì cậu đâu, nhưng ý định kết thân với cậu bị đập tan luôn từ ngày đầu ấy.

Ấy vậy mà tớ đã nhanh chóng tìm ra điểm chung của hai đứa, tớ với cậu giống hệt nhau trong khoảng lười mang đồ dùng. Và tớ, con gái chính hiệu, nhưng số lượng bút thước còn khiêm tốn hơn cả cậu, bởi trước tớ toàn ngồi cạnh người cẩn thận. Ngày ấy cậu đã lên lớp tớ một bài luận dài ngoằng, nào là sao đi học mang mỗi cái bút bi, nào là con gái phải cẩn thận chứ, nhìn bạn bàn dưới kìa,...

Hiệu quả rất rõ rệt, sau một tuần, tớ đã thước tẩy sách vở đầy đủ, đạt tiêu chuẩn là học sinh gương mẫu . Và giờ cậu vẫn hay nhắc lại công lao tu dưỡng đạo đức cho tớ. Nhưng mà ngồi cạnh cậu tớ lại mất thói quen mang giấy kiểm tra. Ai bảo cậu lúc nào cũng vứt cái oạch hai tờ giấy lên bàn mỗi lúc thầy gõ thước “Tất cả gấp sách vở, kiểm tra 15 phút”.

Cậu làm tổ trưởng. Kế bên người nổi tiếng, thỉnh thoảng à ơi vài câu “trưởng ơi, trưỡng à” kể cũng vui nhưng rắc rối có cả đống. Bằng chứng là mỗi lần tiếng anh làm việc theo cặp, tớ đều phải khều áo bàn trên vì tương quan trình độ của tớ và cậu quá chênh lệch, tớ sợ nhất môn này còn cậu lại định thi khối D kìa. Hay khi gọi bảng, ngoài truyền thống mời cán bộ lớp, thầy cô cao hứng bổ sung “bạn cạnh tổ trưởng tổ 1”.

Ò í e. Tớ chứ ai. Thỉnh thoảng cậu còn lấy công báo thù riêng, doạ tớ “tuần này hạnh kiểm khá nhé” chỉ vì cãi nhau không lại. Cậu cũng chẳng kiêng nể gì mà chê chân tớ ngắn mẩu, đứng quá tai cậu thôi. Chưa hết, cậu còn chuyên lừa tớ để quên đồ ở ngăn bàn, bị lừa nhiều tớ đâm miễn dịch, thế mà vẫn thảng hoặc, vẫn bị vẻ mặt giả dối đầy chân thành của cậu cho vào bẫy.

Nhưng tớ phải cảm ơn cậu nhiều lắm, khi mà mỗi lần photo đề cương bài tập đều lấy dư ra một bản cho tớ, bao lần toát mồ hôi giảng cặn kẽ cho tớ mấy con lí khó. Thêm nữa, cậu cũng thường xuyên viết cho tớ đống công thức tính nhanh tự mày mò để vượt qua kì thi trắc nghiệm, trên lớp cho tớ chép đề bài tập vì đứa bạn ngang bướng này mắt cận mấy phẩy mà quyết không cắt kính. Tớ cũng không quên đâu, tuy cậu cười tớ tham lam bê một chồng ghế nặng, nhưng rồi không nhẫn tâm đứng nhìn nên làm nốt hộ tớ.

Năm sau, chúng ta đổi chỗ. Biết đâu tớ lại ngồi cùng một tên tổ trưởng nào nữa, để xem có công tư lẫn lộn giống cậu không? Dù sao cũng cảm ơn cậu vì đã đi qua cuộc đời học trò của tớ, đã là một phần kí ức rất mực đáng yêu, và tớ chắc chắn rằng mình sẽ không để nó trôi theo những giọt nước mắt mùa chia tay đâu.

Nguyễn Thị Ngọc
(Lớp 11A1, trường THPT Liên Hà, Đông Anh, Hà Nội)

Wednesday, June 4, 2014

Lưu bút cho mùa hạ

Trời đã chuyển mùa. Hôm qua, con đường tôi về sương còn giăng đầy, mờ mịt và uể oải. Thế mà hôm nay một phép màu kỳ diệu đã đậu lại nơi đây. Là nắng, là khoảng không xanh biếc, vời vợi...



Chẳng hiểu sao tôi chẳng thể ngồi yên đợi đến 14h như mọi hôm mới đi học, đồng hồ điểm 12h30’, xốc ba lô lên vai, tôi phóng như bay đến trường. Kỳ tích, tôi là người đến sớm nhất! Cười thật tươi chào bác Bảo Vệ, người quen mặt tôi với “ấn tượng” là cô học trò lười, ngày nào cũng đi muộn.

- Chà, con gái hôm nay đến sớm thế, trực nhật à?- Bác Bảo Vệ cười tươi không kém tôi.

- Không ạ! Con đến sớm ngắm trường! Tôi thì thầm.

Nhìn bác cười và lắc đầu, tôi mới kịp nhận ra bác thật thân thiện và đáng mến! Vậy mà lâu nay tôi đã vô tình lướt qua.

Hình như thời gian qua tôi đã quá vội vàng, tất bật. Đến lớp vừa bắt đầu tiết một, ra về thì chạy vội đến lò luyện thi. Chưa một lần tôi chậm lại mỗi giờ tan trường hay sớm hơn mỗi lúc đến lớp.

Hôm nay, tôi đã đến trường sớm. Lý do thôi thúc tôi chính là sợi nắng đầu mùa. Ngồi xuống ghế đá dưới gốc phượng già nua, ngước lên nhìn mái trường, tôi mới nhận ra: trường mình thật đẹp! Tôi thấy mình thật đáng trách vì lâu nay đã quá ích kỷ, chỉ biết đến mình mà thôi.

Ánh nắng khẽ luồn qua cành phượng đang thay áo mới, lá chưa kịp toả bóng che chở cho lũ học trò vào ngày mùa đầu tiên này. Tôi không cố che. Mặc kệ. Nắng chút có sao. Nắng đầu mùa nên thật thơm, thật hiền!

Vẫn chưa bạn nào đến. Mở ba lô chất đầy sách vở, tôi đem ra 2 cuốn sổ. Một xanh, một tím. Một của bố, một của mẹ. Cuốn màu xanh là bố tặng tôi nhân ngày sinh nhật tuổi 18-cách đây 2 tuần. Tôi đã dùng nó để viết nhật ký. Cuốn màu tím là mẹ tặng tôi-ngày mẹ rời xa bố con tôi để đi tìm hạnh phúc khác-cách đây 2 tháng. Tôi yêu và thương bố nhưng tôi không giận mẹ. Cầm trên tay cuốn sổ mẹ tặng, một cuốn sổ bình dị, giấy trắng nâu cổ điển. Bên trong được vẽ đơn giản, mộc mạc bằng mực Tàu. Ở giữa là dòng chữ thân quen, có chữ bị nhoè vì nước mắt: “Mẹ yêu con, con gái. Cố lên, con yêu, tình yêu của mẹ sẽ luôn bên con. Thành công trên con đường phía trước, con nhé. Mẹ yêu con!”... Không xé nó đi, vì tôi quyết định dùng nó để viết lưu bút tuổi hồng. Và vì muốn mai này đọc lại, tôi biết, bên tôi,ngoài bố thì còn có mẹ và bạn.

Tôi muốn viết ngay bây giờ-vào một ngày đáng nhớ như thế này-ngày đầu mùa hạ! Không ngồi trên ghế nữa mà dùng ghế làm bàn, tôi viết lời đề tựa, lời tri ân đến cô giáo, lời yêu thương tới bạn bè.

“Các bạn yêu quý của tớ!

Thời gian trôi thật nhanh, mới hôm nào chúng ta còn là những kẻ xa lạ, gặp nhau trong bỡ ngỡ…thế mà hôm nay chúng ta đã gắn bó với nhau như một gia đình...”

Tôi khẽ ca lên bài hát Dòng Thời Gian: ...Từng ngày nào nồng nàn từng câu ca dao, từng ngày lặng lẽ sống với kỷ niệm ngọt ngào, bình yên những giấc chiêm bao… Một chú ve đã cất tiếng kêu gọi hạ. Tôi thực sự bất ngờ. Ngước mắt lên nhìn... ánh mắt tôi như kiếm tìm một thứ gì đó- phải chăng là mùa hạ-đã về?

Tôi tiếp tục viết những lời cùng cô giáo chủ nhiệm.

“…Cô đã bên chúng em, dạy chúng em kiến thức, dạy chúng em cách làm người. Với chúng em, cô là người mẹ gần gũi, là người chị đáng yêu. Hứa với cô, rằng khi đã là những cô cậu sinh viên hay khi đã trở thành những ông bố bà mẹ, thì tình yêu và nỗi nhớ cô trong lòng chúng em không bao giờ vơi…”

Lật trang tiếp theo, tôi muốn viết cho nhỏ bạn thân.

“…Mun ơi, hai đứa mình là BFF đã được 3 năm rồi. Tớ còn nhớ, ngày mới gặp nhau, thấy cậu là tớ chỉ muốn “oánh” cho một trận thôi-ai bảo ngông! Và vì có một người bạn “thuần” như tớ mà giờ cậu đã ngọt ngào tựa cây kẹo kem rồi đó. Cho nên tớ đã chẳng sai tẹo nào khi chọn con đường Sư Phạm, theo nghiệp mẹ làm cô giáo, Mun nhỉ? Cảm ơn Thượng Đế đã đem cậu đến bên tớ, cho tớ một con “quỷ nhỏ” để “thuần dưỡng” học nghề 3 năm qua ☺...”

“…12B ơi, cố lên! Cảm ơn vì tớ là 1 thành viên của lớp, cảm ơn vì đã là bạn của nhau. Và sẽ, và mãi mãi…các cậu nhỉ! Thành công nhé! 12B!!!....”

...

- Nàyyyyy…Chu! Cậu làm gì thế này? Trời đang nắng, đừng để nó mưa nữa vì cậu! Đúng là học nhiều quá…hoá hâm hâm rồi.

- Ê ê ê ê, Mun kia, dám nói “đểu” tớ nè. Tôi gấp cuốn sổ lại và đứng lên.

- Thôi, tụi mình vào lớp điiiii...

Tôi mỉm cười, nắm tay Mun, rồi dúi vào tay cậu ấy cuốn lưu bút:

- Mình muốn cậu là người bạn đầu tiên viết cho tớ. Are you ready?

- I’m ready, my girl!

Mun nói giọng tếu, thật đáng ghét và nụ cười thật trong tựa ánh nắng ngày đầu mùa.

Sân trường đã đông người. Trong lớp 12B, chúng tớ đang chụp ảnh, ghi lại những khoảnh khắc đáng yêu nhất của tuổi học trò...

Love, Namchu
Nguyễn Thị Nam (Đội 6, thôn Trường, xã Thanh Lĩnh, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An)

Khung trời mùa hạ

Mở tung cánh cửa sổ đón ánh bình minh. Ôi thật lạ kì! Khung trời thân thuộc mọi ngày giờ như thay áo mới...



Mấy bông hoa bằng lăng kiêu hãnh khoe sắc tím mộng mơ. Mới hôm qua vài đoá phượng hồng còn thấp thoáng trong cành lá biếc mà sáng nay đã cháy rực một góc trời. Chim ca véo von trên vòm cây cổ thụ cùng tiếng nhạc ve râm ran ồn ã tạo thành bản hoà tấu không lời ngân vang vào bất tận.

Tôi bâng khuâng đắm chìm trong những âm thanh rộn rã, diệu kì ấy. Bầu trời cao chót vót thăm thẳm một màu xanh. Mấy làn mây trắng mỏng lững lờ trôi như đưa tiễn mùa xuân vào quá khứ. Nắng ngã nhào xuống dòng nước mênh mang, dát bạc lên mặt sông lấp lánh.

Đâu đây thoang thoảng mùi hương thanh khiết của hoa sen hay ngọt ngào, mộc mạc, giản dị, đậm dư vị quê hương của lúa trổ bông vàng. Và trên mọi nẻo đường tràn ngập màu áo xanh tình nguyện. Gió nhẹ nhàng hôn lên mái tóc và khẽ thì thầm: “Mùa hạ đã về!”

Lòng tôi trào dâng những xúc cảm bồi hồi, xao xuyến. Đã mười tám năm và mười tám mùa hạ trôi qua. Vậy mà mỗi khi lập loè lửa lựu hiên nhà là lòng tôi lại bộn bề những nhớ những thương. Mùa hạ - mùa chia li!

Phải xa bạn bè, thầy cô, mái trường thân mến suốt ba tháng hè – quãng thời gian không dài nhưng cũng đủ để những tâm hồn nhạy cảm tuổi học trò rung động, ngân lên những thanh âm của nỗi nhớ. Nhớ mỗi sáng tung tăng cùng bè bạn đén trường trên con đường làng quen thuộc. Những trưa nắng chung nhau lá khoai nước che đầu hay đứng trú mưa dưới hiên nhà, nghe tiếng nước tí tách rơi qua kẽ lá,...

Nhưng đặc biệt hơn đối với tôi, mùa hạ này là mùa hai cuối cùng của đời học sinh. Thời gian trôi đi mang theo tuổi học trò thơ ngây, trong sáng. Tôi lượm nhặt những mảnh vui mảnh buồn của kỉ niệm tuổi thần tiên và chôn sâu vào kí ức. Lật giở những trang lưu bút mà giọt lệ như muốn trào ra. Vẫn còn đây dòng mực tím chất chứa yêu thương mà bè bạn đã phải chia xa. Trong vòng xoáy mưu sinh, guồng quay cuộc sống đến bao giờ ta gặp lại nhau?

Tôi bùi ngùi ngắm nhìn cảnh vật đang chuyển mình trong những khoảnh khắc giao mùa từ xuân sang hạ. Ngồi một mình bên khung cửa sổ - khoảng trời riêng tư của tâm hồn tôi. Khoảng trời mùa hạ!

Đào Mạnh Long
(Xóm 1, xã Cổ Am, huyện Vĩnh Bảo, TP Hải Phòng)

Monday, June 2, 2014

Bằng lăng màu tím

Ngước nhìn bầu trời xanh trong veo những ngày đầu tháng 5, nhắm mắt và vươn vai hít một hơi căng đầy lồng ngực hương thơm thoang thoảng vô cùng dịu nhẹ của hoa bằng lăng mùa nở rộ. Những cánh hoa rụng tím cả một góc sân trường. Thả hồn đong đưa theo làn gió, lòng tớ ấm niềm hạnh phúc khi nghĩ về cậu, về tình cảm bạn bè trong sáng của tuổi học trò vô tư, đẹp đẽ cậu dành cho tớ.



Cùng nhau bước qua bao mùa hoa bằng lăng tím, chắc cậu cũng không nhớ rõ. Chơi thân lúc còn là học sinh tiểu học, tớ và cậu-hai cô nàng siêu bày trò đã có biết bao kỉ niệm hồn nhiên, buồn vui có nhau. ”Ước gì trở về ngày xưa để tớ được tận hưởng lại cái ngọt ngào ấy.”

Cậu hơn tớ mọi mặt. Từ điểm số trên lớp mặc dù tớ đã cố vượt qua cậu nhưng chỉ đạt được những lần hiếm hoi. Cậu biết không? Tớ ghét điều đó! Không hiểu tại sao điểm của cậu luôn cao dù cậu ít khi học bài, hay la cà chè, bánh ở các quán gần trường, hay tụ tập vi vu ngoài đường. Rồi từ cái vui tính, dễ gần trong con người cậu khiến ai cũng mang một niềm vui vẻ, hào hứng khi nói chuyện với cậu.

Và cả từ bề ngoài ưa nhìn của cậu. Tuy không chuẩn nhưng xinh. Cậu gần như hoàn hảo. Đặc biệt thích hoa bằng lăng tím, cậu đã từng nói: “Màu hoa tím thanh khiết biểu tượng cho sự thủy chung, gắn bó, giữa bon chen trong vô vàn hương sắc thì chúng lại nhẹ nhàng, không phô trương nhưng chúng đâu biết rằng chúng rực rỡ vô cùng”.

Cậu-một cô gái trong mơ của bao anh chàng. Tớ nhận thấy mình đã và đang ganh tị với những gì cậu có mà không phải là tớ. Tớ không biết nó xuất phát từ lúc nào nhưng nhìn cậu luôn được quây quanh bởi chi chít vệ tinh, luôn nổi bật,trở thành ngôi sao trong lòng họ một phần nhờ khiêú ăn nói trời cho, tớ lại man mác buồn- tuy tớ cũng quen không ít “hot boy”.

Tớ biết, trong tình bạn, nhất là bạn bè thân thiết như cậu với tớ càng không nên giữ trong đầu ý nghĩ tầm thường đó và tớ đã cố loại dần những ngốc nghếch chế ngự dai dẳng nhưng vào một ngày Mặt trời quên lối lên trời chiếu sáng muôn loài, bất ngờ cậu vô tư tặng tớ một tin nhắn sốc toàn tập. Cậu như lạc lối trong thiên đường hạnh phúc bởi Duy-cậu bạn tớ thầm mất ăn, mất ngủ bây giờ ngỏ lời mến cậu.

Tớ bàng hoàng trong dòng nước mắt cứ tuôn rơi. Tự trách mình và cũng trách cậu sao hoàn hảo đến thế. Cố kìm lòng, tớ pm chúc mừng cậu chân thành và rồi tự tìm đến giấc ngủ êm đềm mong vơi đi phần nào nỗi buồn hãi hùng kia. Nhũng ngày tiếp đến trôi qua sao chậm chạp, chán chường đến thế. Chợt cậu gọi tớ đi ngắm hoa bằng lăng dưới góc sân trường cùng cậu.

Tớ một lần nữa bất ngờ khi cậu nói đã biết tất cả mọi chuyện và từ chối lời tỏ tình của Duy. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay tớ bông hoa bằng lăng vừa rụng theo cơn gió. Tớ sẽ không bao giờ quên câu nói cậu dành cho tớ: ”Cậu luôn quan trọng nhất đối với tớ. Niều người cho rằng hoa bằng lăng là biểu tượng cho tình cảm của đôi lứa tuổi học trò nhưng đối với tớ, hoa bằng lăng biểu tượng cho tình bạn đẹp, như cậu và tớ vậy. Always smile nhé.”

Tuy giờ đây mỗi đứa theo học trường khác nhau, theo đuổi con đường tương lai khác nhau nhưng tớ tin cậu sẽ nhớ về tớ cũng như tớ nghĩ về cậu. Tớ nhận ra mình thật may mắn khi có một BFF tuyệt vời như cậu. Những đố kị khờ dại trước kia vụt mất đi như lúc nó chợt tới. Qua thời gian,tớ dần trưởng thành hơn trong suy nghĩ. Xin lỗi cậu về tất cả nhé. Bông hoa bằng lăng cậu tặng tớ vẫn nằm ngoan trong sổ nhật kí của tớ và tớ tin chắc rằng nó sẽ là vĩnh cửu như tình bạn của chúng ta vậy.

Trần Hương Ly
(lớp 11a2,trường THPT Trần Quốc Tuấn)

Sunday, June 1, 2014

Giữa mùa nắng đỏ



    Khi dòng dung nham mùa hạ
    loang ra theo tiếng gió trưa
    không trung tầng tầng nắng đổ
    xuống ngày đợt nóng sang mùa

    Một thời sắc không tịnh độ
    qua đời như một niềm đau
    lời kinh ăn năn thống hối
    cũng không xóa hết úa nhàu

    Bật tiếng kêu thương thức dậy
    khốc khô lửa đỏ mùa hè
    những ngày tháng Năm rực nắng
    trói hờn hoang một u mê

    Lá vàng những nhành lớn nhỏ
    dọc mưa theo gió trôi về
    đừng nghe tiếng phượng ủ ê
    hay màu ve trôi lừa mị

    Khi nỗi buồn là tiếng nấc
    chẳng còn cơn nhớ nào sâu
    đám sao hoe màu nắng cạn
    vạt trong tôi lời bể dâu

    Phương Uy

Mưa mùa hạ


   Cơn mưa ngày nào còn nhớ không anh
   Hai đứa hẹn hò gặp mưa bất chợt
   Em bối rối sợ mưa ướt áo
   Anh cười xoà: mưa mùa hạ đó em
   Anh đưa tay hứng lấy những hạt mưa
   Quay lại hỏi: em thích mưa hả bé?
   Em mỉm cười nhìn anh rất khẽ
   Bởi cơn mưa mùa hạ mà anh!

   Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
   Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
   Anh bước qua đời em như mùa thay lá
   Để đông về mình em bước cô đơn

   Bất chợt hôm nay phố cũ mây tràn
   Chốn hẹn xưa và cơn mưa ngày ấy
   Mưa vội vã vô tình có nhớ
   Tiếng cười anh mưa mùa hạ đó em...

   Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
   Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
   Anh bước qua đời em như mùa thay lá
   Để đông về mình em bước cô đơn

Saturday, May 31, 2014

Viết cho nỗi nhớ

Nỗi nhớ thường ngự trị nơi đâu? Nơi góc con đường xưa hay nơi quán cafe úa màu thời gian nhưng vẫn mang trong mình niệm tình riêng vây kín? Nỗi nhớ thường trú ngụ trong những nốt mùa đầy dư vị tình yêu, trong những hình hài dáng dấp không tên. Tựa hồ như khói, tựa hồ như sương, luyến lưu đôi bàn chân mỏi mệt.



Em đã bước qua những mỏi mòn để cành xanh sau mùa gió lạnh, bao nhiêu năm qua dường như chỉ có nỗi nhớ là không thay đổi. Không lạc vào những tính toan. Không lạc vào ủ ê. Chữ tình trong em dẫu còn cháy mãi như ngọn lửa Hỏa Diệm. Nhưng trong tim em, nỗi nhớ đã mang dáng hình của gió, lang thang nơi miền du ca…

Dẫu cuộc sống đôi phút vẫn tịnh yên, không đau không nhói, nhưng không ít lần em mơ một giấc mơ, một giấc mơ về nơi xưa gặp gỡ, nơi em 18 tuổi tóc còn thắt nơ, nơi em nghe những tiếng yêu đầu đợi vụng dại, vỡ òa trong một đôi mắt dịu dàng trìu mến, màu áo trắng con đường xưa em đi…

I dream a dream… Chỉ là mộng tưởng mà sao níu đôi chân trần trên những luyến mong. Gió đồng vi vu tan cùng điệu nhạc ngả nghiêng đời du mục. Nỗi nhớ theo cơn gió ngược mùa đi tìm lại thuở nào em còn bé dại, còn hoài mơ một sớm vươn tới ngọn tháp Eiffel chót vót, lắng chìm trong khoảnh khắc bên nhau gió và trời…

Nỗi nhớ của em và người.

Đồng vọng trong hình hài của gió. Người trở về một sớm nào không nhớ, khoác trên mình vẫn màu áo ngày xưa đó, vẫn đôi mắt dịu dàng, vẫn nụ cười du miên, vẫn bờ môi ngọt mọng tình yêu. Nhưng chén rượu không còn làm ta say khi đã vỡ từ mùa Hè năm ấy. Người giờ đây chỉ là một dáng dấp mơ hồ sương khói, mỏng nhạt như một cơn mê đời. Nỗi nhớ trong em tái sinh trong hình hài của gió, trôi về nơi miền nhớ, kiêu hãnh nhìn người. Tháng Ba cuối tuổi 20. Hoa gạo vườn xưa vẫn đỏ. Em chờ một mùa 30 đã chín, gieo khẽ những giọt màu lên phím nhớ không tên… Tháng Ba. Cô gái ấy mang vẻ mặn mà tuổi 30 rồi đấy. Còn em, vẫn giữ con tim vô miên hoài vọng. Không nhận lại những lời yêu đã cũ vì chén rượu cuối ngày chưa đủ để say sưa… Chỉ là…

I dream a dream…

Vĩ Cầm Thu

Friday, May 30, 2014

Nhớ mãi một người

Kể từ ngày hôm ấy, mọi người trong lớp tôi tất bậc nào là đi liên hoan, nào hợp lớp để ăn mừng cho kì thi tốt nghiệp THPT đã qua. Diễm cũng thế, cũng tất bậc nhưng không đi cùng mọi người mà phải thu xếp hành lý để chuẩn bị hành trang lên đường vào thành phố luyện thi đại học.



Tối đêm ấy Diễm đã mời tôi tới nhà ăn tối, trò chuyện, thu xếp đồ đặc để chuẩn bị mai lên đường, chúng tôi vừa làm, vừa nói chuyện đến trời khuya lúc nào cũng chẳng hay. Tôi nhìn qua khe cửa sổ nhìn ánh trăng, không hiểu sao trăng hôm nay rất mờ, có lẽ ông trời cũng đồng cảm cho nổi buồn của tôi.

Thế rồi cũng xong, tất cả đồ đạc nào là sách vở, quần áo,..tất cả đã được gọn gàn. Diễm vui mừng kêu tôi ra cái ghế đá phía trước nhà để tâm sự, Diễm nhớ về những kỉ niêm nào là  buồn vui lẫn lộn, những ngày trốn học đi chơi,…Diễm cười giòn tan với ánh mắt thơ ngay và đôi môi huyền đỏ thắm, tôi cũng cố cười cùng Diễm để giấu đi những nổi buồn, nổi nhớ,…vì tôi biết rằng, chỉ còn chưa đầy 12h đồng hồ nữa thôi là tôi phải xa người tôi yêu.

Tôi thật nhút nhát khi lúc đó không nói ra những cảm xúc của mình rằng tôi đã yêu thằm Diễm gần 1 năm nay. Khi đến lớp tôi thường nhìn dáo dát xung quanh để tìm kiếm 1 cái gì đó, nhưng khi đã tìm được, tôi lại cố giấu đi cái sự quan tâm của mình dành cho Diễm, tôi tỏ vẻ rất thờ ơ với những câu nói của Diễm để rồi khi Diễm quay đi tôi lại trong ngóng từ phía sau cô ấy.

Người mà tôi đã thầm yêu một năm nay, tôi đã gặp Diễm vào cái ngày mà cô ấy chuyển trường về thị trấn nơi tôi học, cô ấy rất bỡ ngỡ, bàn bè đều xa lạ, lúc đó Thầy chủ nhiệm không hiểu sau đã sắp tôi và cô ấy ngồi cạnh nhau, yêu cầu tôi giúp đỡ hướng dẫn cho Diễm, rồi từ đó, tôi đã yêu Diễm lúc nào cũng không hay…

Chúng tôi nói mãi đến khuya rồi 2 đứa ngủ thiếp đi, đến khi mặt trời đã lên cao thì mới giật mình dậy. Diễm loay quay chuẩn bị lên đường để kịp chuyến xe vào tp. Nổi buồn lại thức giấc cùng tôi, một nổi buồn mà chưa bao giờ tôi phải nhận lấy, tôi ước gì giờ thời gian có thể ngừng lại để tôi được bên Diễm thêm vài phút nữa, nhưng điều đó hoàn toàn không thể.

Cái ngày mà Diễm lên xe tôi như vỡ òa, thị trấn ngày nào, nơi mà tôi ngày ngày cũng Diễm đến trường vẫn tấp nập, náo nhiệt nhưng với tôi, mọi thứ dường như đã dừng hẳn lại, tôi cảm thấy cô đơn, tôi muốn khóc, tôi như mất tất cả. Tôi đã đạp xe thật nhanh thật nhanh về nhà, tôi muốn bỏ đi tất cả, tôi không muốn ở lại cái thị trấn cái mà đã cho tôi biết bao niềm vui cũng như nổi buồn.

Cuối cùng thì những giọt nước mắt cũng đã rơi, Diễm đã rời xa tôi với bao kỉ niệm đẹp, còn tôi chỉ là những nổi buồn, nổi nhớ, nổi cô đơn. Tôi đã khóc khi về đến nhà, Mẹ tôi đã cố gặn hỏi bà cứ ngỡ tôi đã trượt kì thi tốt nghiệp, những tôi bảo : “Không ! Con làm bài tốt lắm Mẹ à, chỉ là hạt bụi thôi Mẹ.”

Kì thì tốt nghiệp đã qua lâu, tôi đã không còn liên lạc được với Diễm, tôi đã chóng chọi biết bao với nổi cô đơn, nỗi khó khắn của những đề luyện thi cho kì thi Đh học sắp tới. Có lẽ lúc người ta yếu đuối nhất thì cũng là lúc mạnh mẽ nhất, tôi cũng cặp sách lên đường xuống tỉnh cho kì thì ĐH.


Gần 2 tháng trôi qua, cuối cùng kết quả kì thi cũng đã có, tôi may mắn trúng tuyển khi số điểm chỉ vừa bằng điểm chuẩn, niềm vui hé nở với tôi, nhưng nổi buồn vẫn còn đâu đó, tôi vẫn không quên được Diễm, những có lẽ tôi cũng đã biết cách gắc đi nổi buồn đó để tiếp tục phấn đấu cho việc học tập. Tôi thầm chúc cho Diễm sẽ kết quả tốt giống tôi và vẫn mong một ngày sẽ được gặp Diễm. Mối tình đầu của tôi.

LQC

Bài mới

 
Copyright © 2013 Lưu bút học trò