Tuesday, August 12, 2014

Tuổi thơ tôi

Hôm nay đi chơi với mấy đứa bạn, nghe tụi nó kể về thời ấu thơ tự  nhiên thấy nhớ cái tuổi thơ của mình quá, cái tuổi thơ dữ dội với biết bao nhiêu là trò chơi , những kỉ niệm khó quên mà tuổi trơ của mình đã đi qua.



Hồi nhỏ mình quậy lắm, toàn chơi bắn bi, đá banh với tụi con trai, đi bắt ve với tụi nó nữa chứ. Giữa trưa nắng của mùa hè miền bắc nhiệt độ 38-40 độ ,trời nắng như thế mà vẫn chốn mẹ đi ra đồng bắt châu chấu, cào cào. Mẹ gọi về nhà nhìn thấy quần áo thì lem luốc, nghịch giữa trưa nắng mà chẳng đội mũ nón gì cả, chẳng cần nói cũng biết hôm đó mình được mẹ thưởng mấy con “lươn” bằng roi đau như thế nào. Vậy mà trưa hôm sau, nghe thấy ám hiệu của tụi nó là những tiếng hú, tiếng vỗ tay, là mình lại rón rén ba mẹ chạy đi chơi tiếp. Chẳng biết ngày nhỏ mình ăn cái gì mà ngang bướng, lì lợm thế không biết, tuổi thơ của mình không biết là lãnh bao nhiêu trận roi vào mông nữa.  Là con út trong nhà có 3 anh em, anh trai thì hơn mình 10 tuổi mà anh lại đi học xa tết mới về, ở nhà còn chị và mình.Vì cách nhau có 3 tuổi mà lại là con gái nên suốt ngày cãi nhau, nói là cãi nhau vậy thôi chứ thực ra toàn là mình cãi lại chị ( mình luôn bắt nạt chị thì đúng hơn, hì hì). Tính cách của 2 chị em lại trái ngược nhau, chị mình là người trầm tính ít nói, trong khi mình thì líu lo suốt ngày. Chị có đồ chơi gì đẹp là mình lấy mang đi khoe với tụi bạn, khi đi thì nguyên vẹn chẳng hiểu sao khi về thì.... bị chị mắng cho một trận về cái tội phá đồ của người khác , mình cãi lại : “ đồ chơi thì kiểu gì cũng hỏng, em chỉ giúp chị đẩy nhanh tiến độ để được mua đồ chơi mới, chị phải cảm ơn em mới đúng đó”, chẳng biết là chị không cãi lại được mình hay là nhường nhịn mình mà chị bỏ đi chỗ khác không thèm cãi nhau với mình nữa, mình thấy vậy thì đắc thắng lắm , vì chị chẳng thể nói lại được mình.

 Nhớ có lần bị ba mắng cho một trận vì cái tội không nghe lời, cãi lời chị, tức quá nên mình vào phòng ngồi viết nhật kí : “ba mẹ chẳng thương mình, ba mẹ chỉ thương chị thôi, chắc mình là con thật nên ba mẹ mới không thương mình. Huhu”  ,gọi là viết nhật kí cho vui vậy thôi chứ thực ra là mình bày trò để không bị ba mắng nữa. Người ta viết nhật kí thường hay cất vào chỗ không ai nhìn thấy , không ai biết, còn mình viết nhật kí để cho ba mẹ thấy, viết xong để ngay trên bàn học, mục đích cho ba mẹ đọc được và hiểu tâm trạng của mình và không bị la mắng nữa. Chẳng biết là do càng lớn mình càng ngoan hơn không bày trò quậy phá nữa, hay là do tác dụng của cuốn nhật kí mình bày ra mà mình ít bị ba cho ăn roi hơn. Cái tuổi thơ của mình với biết bao là suy nghĩ ngốc nghếch trẻ con, bao nhiêu là trò nghịch phá,  nhiều lúc nghĩ lại thấy thật vui, nhớ cái tuổi thơ của mình quá. 

Lee Trang Sún

About ""

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Vivamus suscipit, augue quis mattis gravida, est dolor elementum felis, sed vehicula metus quam a mi. Praesent dolor felis, consectetur nec convallis vitae.

Post a Comment

Bài mới

 
Copyright © 2013 Lưu bút học trò