Wednesday, July 23, 2014

Phải xa thật rồi mùa mưa ấy

Mùa mưa nữa lại về một mình tôi lang thang trong chiều mưa ấy với cảm giác mơn man khó tả... Ngày ấy nơi ấy của ba năm về trước tôi là nữ sinh THPT ngôi trường vùng cao bên chỉ thấy sắc xanh của lá cây và vô vàn nhạc điệu của những chú chim rừng suốt ngày gọi bạn.Những âm thanh ấy cứ hiện về réo rắt trong tôi như báo hiệu một điều gì đó thiêng liêng.



Ngày ấy, nơi ấy, ngôi trường ấy luôn ẩn chứa trong tôi là kỉ niệm đẹp về một thời học sinh tinh thương.

Mới mùa thu năm ấy, mùa của những chum hoa sữa nở trắng một gốc sân trường; hay sự vàng tươi của những khóm cúc tỏa hương theo nắng. Cùng cái đỏ rực của phượng vĩ nhớ nhung. Một thoáng bình yên với bao kỉ niệm của một thời học sinh cắp sách tới trường đã theo thời gian đi cùng năm tháng mà trong đời ai cũng có cũng nhớ mong.

Tuổi học trò tôi yêu màu mực tím
Bởi tím hiền tím dại tím thơ ngây

Những tháng ngày đẹp đẽ đó làm tôi nhớ nhung đến thế để bây giờ dù tôi là sinh viên bộn bề với ngưỡng cữa kiến thức rộng lớn nhưng vẫn không sao quên đươc khi trước mắt tôi là những cô cậu học sinh vui vẽ hồn nhiên với những ngày cắp sách tới trường nơi xứ sở Đà Lạt ngàn hoa thơ mọng. Làm tôi nhớ lại ngày xưa!

Ôi ngày xưa ngày mà tôi cắp sách đi học nơi con đường đất quanh co ấy sao mà nhớ mong tới vậy? Tôi thốt lên nổi nhớ trường xưa nhớ từng gương mặt thầy cô và thoảng trong lòng bài giảng thân quen ấy cách đây 3 năm về trước mà tôi đã học; nhớ bạn bè của lớp 12a2k5 yêu dấu những người vui vẽ hồn nhiên giờ này ra sao? Ai rạng rở tương lai? Ai trở về vườn tược?

Rồi sao nữa những dấu hỏi cho tương lai nối dài không ngừng nghỉ và không biết khi nào được gặp lại các bạn của tôi? Giờ mổi đứa một phương; một chân trời lập nghiệp riêng. Không sao biết được rồi ngày mai ra sao?

Trời chiều Đà Lạt mưa rơi nặng hạt chân tôi nặng trĩu bước về khu nội trú sinh viên với nổi buồn vui lẩn lộn. Buồn vì nổi nhớ trường xưa nhớ bạn bè, nhớ chùm hoa đăc trưng cho mùa mưa nơi góc sân trường năm ấy. Nói sao hết nổi nhớ trường xưa khi mùa tựu trường lại về khi những cơn gió heo may se lạnh, có lá vàng rơi và nét thơ ngây của tuổi đời đầy mọng mơ... và cái mùa chia tay đầy lưu luyến của bạn bè năm ấy.

Nhưng nổi buồn đó chỉ nhường lại cho niềm vui lớn lao mà chính bản thân mình đã đạt được. Dẫu nhớ mong mình cũng phải biết bản thân mình đã lớn khôn phải làm gì cho đời sinh viên thật ý nghĩa với nổi nhớ vì phải sống xa nhà, phải làm gì khi sống dưới môi trường đầy cam bẩy cuộc đời.

Học kiến thức đâu có đủ để mình lớn khôn; phải học cách sống và cách làm người có ích cho gia đình và xã hội đừng phụ lòng thầy cô nơi những ngôi năm ấy và đừng để kiến thức trả lại cho thầy cô mà mổi ngày bản thân mình cắp sách tới giảng đường.

Cuộc sống cứ trôi qua lặng lẽ nếu bạn không biết tận hưởng cuộc sống đẹp của một thời sinh viên. Tôi sẽ mong chờ những gì đẹp nhất không vội vã như thời gian, ta cũng chẳng thể thở dài than vản và đừng bao giờ nói:”Giá như...”!

Lê Thị Thu Trang

About ""

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Vivamus suscipit, augue quis mattis gravida, est dolor elementum felis, sed vehicula metus quam a mi. Praesent dolor felis, consectetur nec convallis vitae.

Post a Comment

Bài mới

 
Copyright © 2013 Lưu bút học trò