Năm tôi học lớp Chín, ba tặng tôi tấm thẻ mượn sách thư viện tỉnh, tấm thẻ quý giá mà lẽ ra phải chờ tới sang năm, tôi mới được sở hữu. Ba bật mí lý do tôi được “đặc cách” là vì ba có người quen làm ở thư viện. Tôi sung sướng đem tấm thẻ lên lớp khoe và hứa với tụi bạn là nếu mượn được sách hay, tôi sẽ đọc thật nhanh để tụi nó có thể chuyền tay nhau đọc.
Cuốn sách đầu tiên tôi mượn có tựa đề rất hay: Tất cả các dòng sông đều chảy của tác giả Nancy Cato. Tôi đã đọc đi đọc lại cuốn đó hai lần và thích tới mức đi lật tung tất cả các nhà sách trong thành phố để tìm mua nó, tiếc là chẳng ở đâu còn bán cả. Thư, cô bạn cùng bàn gợi ý tôi đem cuốn sách mượn ở thư viện đi photo để đọc cho đỡ “ghiền”.
Cũng nhờ ý tưởng của Thư mà mỗi khi đọc xong một cuốn sách mà chỉ vừa kịp ngày đem trả, tôi vẫn còn một cuốn khác để đưa lên lớp cho tụi bạn mượn đọc. Tụi bạn gọi tôi là “tủ sách lưu động”.
Tôi thấy vui vui, dù khá nhiều lần tôi quên béng việc đòi sách vì không tài nào nhớ được ai đang giữ của tôi cuốn nào. Vì là lớp Văn nên tụi bạn tôi đứa nào cũng ghiền đọc sách. Ở cái thành phố nhỏ xíu này, khi các nhà sách chỉ đếm trên đầu ngón tay, việc ai đó có tấm thẻ mượn sách ở thư viện trong tay quả là một điều gì đó giống như mơ.
Khi cả lớp tôi đang chuẩn bị ráo riết cho đợt chọn lọc đội tuyển học sinh giỏi Văn của trường đi thi cấp thành phố, tấm thẻ của tôi có dịp hoạt động hết công suất. Tôi giúp tụi bạn tìm sách, photo thành nhiều bản rồi đem lên lớp phân phát. Nhờ mối quen biết của ba, tôi lại được “đặc cách” thêm một lần nữa: Tôi có thể mượn 2- 3 cuốn sách cùng một lúc với thời gian mượn lâu hơn. Tôi chỉ cần đảm bảo sách không bị quăn góc, rách trang và ở lại thư viện phủi bụi mấy kệ sách vào mỗi sáng thứ Bảy. Thư muốn cùng tôi tới thư viện để vệ sinh kệ sách, đổi lại, bạn ấy sẽ là người đầu tiên được cầm sách ngay sau khi tôi đọc xong. Tôi đồng ý.
Thư là một con mọt sách chính hiệu. Sau khi các kệ sách đã sáng bóng, cô bạn xin cô thủ thư cho ở lại ít phút để đọc sách ké. Cô thủ thư gật đầu. Thư sung sướng chọn một cuốn trên kệ trưng bày các tác phẩm văn học nước ngoài, đọc say mê. Bọn tôi thường ra về rất muộn, có khi tới trưa, có khi tận đầu giờ chiều.
Khi cô thủ thư xin nghỉ sinh em bé, một cô khác tới làm thay thì mọi chuyện bắt đầu trở nên khó khăn. Tôi chỉ được mượn một cuốn sách duy nhất, hạn trả trong hai ngày. Cả Thư và tôi đều không được tới thư viện vào sáng thứ Bảy nữa.
Đó cũng là lúc tôi chợt nhận ra Thư không đơn giản. Tấm thẻ thư viện của tôi bị mất, ngay sau buổi chiều tôi cùng Thư lang thang tiệm sách cũ gần trường. Cả buổi chiều hôm đó, tôi không hề mở ngăn ba lô có để tấm thẻ nên chắc chắn nó không thể rơi ra ngoài. Mà Thư lại giữ ba lô giùm tôi trong lúc tôi lựa sách…
Tối đó, tôi đã kể với ba rằng tôi đã lỡ làm mất thẻ thư viện, nếu có một ai đó nhặt được và muốn sử dụng nó thì sao. Thẻ của tôi có thể sử dụng tới mùa Hè năm sau, hình trên thẻ rất nhỏ và mờ, giả thiết tôi đặt ra là hoàn toàn có cơ sở. Ba hứa sẽ giúp tôi làm lại tấm thẻ mới. Còn chuyện có một ai đó đã cuỗm mất tấm thẻ, ba chỉ cười khà khà:
- Nếu tấm thẻ rơi vào tay một người mê đọc sách đến vậy thì cũng đâu có gì đáng buồn, con gái ha!
Tôi không buồn mà chỉ tức giận. Tôi quyết định không nói chuyện với Thư. Ngay cả khi tôi đã có tấm thẻ mới, cô thủ thư cũ quay trở lại làm việc, tôi lại được đặc cách mượn mấy cuốn sách một lần; ngay cả khi tôi đã cố tình tới thư viện mượn sách thật nhiều lần để mong chạm mặt Thư nhưng chưa lần nào tôi gặp bạn ấy, thì sự tức giận tôi dành cho cô bạn vẫn không hề nguôi ngoai. Thư hỏi mượn sách, tôi lắc đầu. Thư bắt chuyện, tôi làm thinh. Bọn tôi xa dần. Ngày cả lớp chuyền tay nhau những cuốn lưu bút chia tay, tôi vẫn không nói chuyện với Thư. Bạn ấy đặt vào tay tôi một cuốn sách làm quà, cuốn Tất cả những dòng sông đều chảy kèm mẩu giấy: “Tớ không biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, hãy bỏ qua cho tớ nhé!”.
Sau Hè năm đó, bọn tôi mất liên lạc. Tôi hẳn sẽ quên Thư cùng tấm thẻ bị mất năm nào, cho đến khi tôi dọn dẹp lại phòng của mình và tình cờ tìm thấy tấm thẻ thư viện đã ngả vàng kẹp trong một cuốn tạp chí cũ.
Tôi bật dậy tìm cuốn Tất cả những dòng sông đều chảy. Tôi lật tung cả cuốn sách, mừng rỡ tìm thấy địa chỉ email cô bạn viết nắn nót trên một miếng sticker vàng cùng dòng chữ nắn nót “Hãy tới tìm gặp tớ, hoặc email cho tớ khi cậu đã có thể bỏ qua những điều khó chịu”.
Đó là giây phút tôi nhận ra mình đã đánh mất và vừa tìm thấy lại người bạn thật sự. Người bạn đã không rời bỏ tôi ngay cả khi tôi lún sâu bởi một phán đoán sai lầm.
RIO
Post a Comment