Sunday, May 25, 2014

Nhớ về thời cắp sách

Nhớ lại thời ôn tốt nghiệp mệt nhoài, bạn bè đứa nào cũng hòa mình vào mớ tấm trạng buồn vui âu lo lẫn lộn, đứa nào cũng muốn níu giữ lại thời gian. Trang lưu bút giờ đây nhắt đầy những kỷ niệm hồn nhiên của thời cắp sách tới trường.

Tuổi học trò còn đó là những tình cảm vu vơ rộn rã của những trái tim, lá thư trao tay còn chưa ráo mực… Tim đập nhẹ nhàng và ánh mắt lơ đễnh, làm như không để ý đến ai kia nhưng tất cả tình cảm đều bị lộ ra ngoài. Học trò mà, chưa biết yêu!...
Nhớ lắm những chiều cùng ai đó đạp xe vòng vòng mỗi chiều tan lớp, cùng ai đó nắm tay đi dạo công viên. Nhớ lắm, những cô nhóc cậu nhóc cuối cấp chuyền tay nhau cuốn sổ nhỏ xinh. Ghi lại những khoảnh khắc đáng yêu nhất cuộc đời. Những niềm vui, nỗi buồn, những suy tư, trăn trở được viết lên trang lưu bút giữ mãi một thời trắng trong.
Nhớ lắm, hàng me xanh, chiếc ghế đá trở nên thân thiết đến lạ kì. Cô nhóc, cậu nhóc rụt rè ngồi bên nhau, cùng ngắm lá me bay bay trước sân trường, để cuối năm, khi nhìn lại nơi ấy chợt cay cay sống mũi.
Nhớ lắm, những chùm phượng vĩ vu vơ để gọn gàng dưới ngăn bàn cô, cô bé nhìn thấy, lòng chợt vui vui, cô nhóc quay lại nhìn cậu nhóc mỉm cười thật tươi.
Nhớ lắm, những yêu thương hờn dỗi cũng chợt đến chợt đi. Cậu nhóc “cảm” cô nhóc ba năm trời, chưa bao giờ dám nói lên ba chữ “tớ thích ấy”. Hôm nay cậu nhóc ngượng ngùng chìa cho cô nhóc quyển sổ nho nhỏ chứa đựng tất cả tình cảm cậu nhóc dành cho cô nhóc.
Cậu nhóc chờ, ngày mai khi đến lớp. Sáng mai, khi cô nhóc bước vào lớp, không còn gương mặt vô tư nhí nhảnh nữa, bởi cô biết cô đã “xuyên thủng” tim ai rồi. Cô nhóc đưa cho cậu nhóc mảnh giấy xinh xinh chỉ có ba chữ thôi: tớ thích ấy…
Nhớ lắm, đôi bạn thân, hai cô nhóc thân nhau từ thưở bé, lớn lên học cùng nhau, cùng cảm một chàng trai học chung trường. Cũng từ đó hai người mặt lạnh với nhau. Ba năm học trôi qua, bất chợt hai người nhận ra một điều: tình bạn của họ sứt mẻ chỉ vì một lí do "không-có-gì".
Phượng đỏ rực cả góc trời, bằng lăng cũng đậm sắc hơn, trong lớp lao xao chuyện thi cử, chuyện chia tay và chợt nhắc về bao kỷ niệm cũ.
Một buổi sáng hai cô nhóc tình cờ gặp nhau, ngượng ngùng xin lỗi…và tình bạn của họ lại như xưa…
Có phải vì nhờ tiếng ve - giàn đồng ca của mùa hạ nhắc nhở ta phải biết đoàn kết, yêu thương và độ lượng hơn trong những ngày sắp xa này?
Nhớ lắm, những ngày tháng cuối cùng của đời học sinh trôi qua tay vội vã, chúng tôi tất tả với hồ sơ, bài vở, với trang lưu bút ghi vội chẳng kịp nhớ tên, chẳng kịp lưu lại những kỉ niệm chỉ là vài dòng chúc nhau: “yêu mày lắm, đừng quên tao nhé!”.
Nhớ lắm, cái thời gian như gấp gáp hơn với những buổi ôn tốt nghiệp mệt nhoài. Bạn bè đứa nào cũng như muốn níu lại thời gian. Trang lưu bút giờ đây nhắc nhở đầy những kỷ niệm hồn nhiên của thời cắp sách tới trường. Ba năm học không biết có bao nhiêu điều không thể nói: những lần không học thuộc bài, những lần trêu chọc hay ánh mắt ai đó thân thương, trìu mến...
Nhớ lắm, những ngày ước mơ được vun đắp bằng những trang vở những lứa học sinh cuối cấp miệt mài bên khung cửa sổ, quên cái giá rét cắt da cắt thịt của mùa đông, quên đi cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè rực lửa, những ngày ôn thi đại học bằng niềm tin vào ước mơ luôn thắp sáng trong tim của chúng tôi và…
Nhớ lắm, những giọt nước mắt lăn dài trên má học trò cuối cấp. Những điều quan trọng nhất mà đứa nào cũng sẽ mãi không thể quên đó là những tháng năm học trò.


< designtimesp="30388">Lê Thu Hà

About ""

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Vivamus suscipit, augue quis mattis gravida, est dolor elementum felis, sed vehicula metus quam a mi. Praesent dolor felis, consectetur nec convallis vitae.

Post a Comment

Bài mới

 
Copyright © 2013 Lưu bút học trò