Chắc các bạn hẳn đã biết, những ngày tháng đi học lúc nào cũng gắn liền với kỷ niệm buồn vui bên bạn bè. Từ những nụ cười giòn tan dưới nắng, cho đến những giận hờn vu vơ đến ngây ngô buồn cười, rồi những xích mích đâu đâu của cái tuổi xanh xanh mà chẳng hề biết nghĩ sâu xa cho đến… những giọt nước mắt không biết tự lúc nào đã rơi...
Cấp I – cái thời trẻ con ngây thơ và đến giờ tôi vẫn có thể nhớ được tất tần tật mọi thứ, nó thuộc về quá khứ tươi đẹp mà ở đó chỉ có nụ cười khanh khách, ừm, có cả nước mắt nhưng chỉ là nước mắt vì đau khi bị thầy cô quở trách đánh đòn, hoặc vì những lần nghịch dại té chảy cả máu. Àh, nhớ cả những lần nhận được thư tỏ tình của một chàng trai lớp bên cạnh mà “làm cao” chẳng thèm ngó ngàng đến hắn.
Cái thời đó sao cái gì cũng thật dễ dàng mà vô tư. Chẳng có gì phải lo, điểm số chỉ là “chuyện nhỏ” khi “ta đây cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi”. Ôi khỏi phải nói lúc đó, tôi được thầy cô bạn bè yêu thương đến cỡ nào. Ừ thì hồi đó, ta đã biết gì đâu mà tính toán, mà ganh tị lẫn nhau. Cả lớp đoàn kết vui vẻ bên nhau, những ngày liên hoan cuối năm vui thật vui. Rồi những mùa hè trôi qua nhẹ nhàng, cái nắng chẳng gay gắt tí nào khi đã có tán bàng rợp mát cả góc trời.
Rồi thì chia tay bạn bè, vẫn chẳng biết gì là khóc lóc sướt mướt khi nhận ra rằng “đôi ta xa nhau từ đây”. Cấp II - lạ lẫm với trường mới bạn mới nhưng nào có hề gì. Như tôi đã nói rồi đó thôi, trẻ con rất dễ thích nghi với môi trường mới, và rất vô tư kia mà! Thoáng chốc tôi đã làm quen được với tất cả các bạn nam lẫn nữ trong lớp. Theo tôi tận những ngày tháng đó là những nụ cười ngân vang, là thời gian êm đềm,…Ô! Còn là cơn say nắng với cậu lớp trưởng đẹp trai học giỏi.
Hi…nhưng tôi chỉ giữ trong lòng thôi, vì cậu ấy đã có bạn gái mất rồi !! T.T Rồi phi vụ ghép đôi tôi với cậu bạn bàn trên của con bạn. Những lần suýt chết đứng vì con bạn tôi bị ép phải nghỉ học bởi mẹ nó. Tôi phải viết một bức thư cầu mong bác ấy suy nghĩ lại cơ đấy. Tôi còn nhớ hoài cái nhóm của tôi lúc đó - nhóm “bánh kẹo” gồm10 chị em chúng tôi tự phân vai vế với nhau dựa vào ngày tháng sinh. Xui xẻo thay tôi lại là thứ “8”.
Vâng, rất hợp với tôi, vì…các bạn có thể tự hiểu được mà đúng không?! Nhiều kỷ niệm hơn, nhiều cảm xúc hơn, nhưng nào ta có biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra chứ! Những dòng lưu bút cuối cùng đã làm tôi bật khóc, những kỉ niệm đã làm nước mắt tôi tuôn ra không ngừng. Tôi phải chuyển trường từ năm lớp 9…Những giọt nước mắt đầu tiên của những tháng năm cấp II…
Chập chững bước vào ngôi trường cấp III, một khung trời mới…và lần này tôi hoàn toàn sợ hãi. Bập bõm làm quen bạn bè…Chúng tôi ở bên nhau một năm trời, thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Giúp đỡ mọi người, tham gia phong trào, khiến tôi hiểu rõ hơn những người bạn ở đây. Họ cũng thật tốt bụng. Lời nguyện ước của những cô bạn cũ đã linh nghiệm, tôi đã có được những người bạn tốt, nhờ “nụ cười đáng yêu” của chính mình! Khi ta mở lòng mình ra với mọi người, trái tim ta sẽ tràn ngập yêu thương. Những tưởng ngày tháng sẽ trôi qua thật êm đềm và những ánh cười sẽ bên cạnh chúng tôi mãi mãi. Như khi bánh xe thời gian quay, mọi thứ rồi sẽ mờ dần, quá khứ sẽ qua đi, tương lai trước sau gì cũng đến. Nhưng tôi nào biết tôi đã khóc nhiều như thế…
Tôi khóc khi lớp tôi đã bỏ thật nhiều công sức…nhưng rồi mọi thứ sụp đổ…
Tôi khóc khi giai điệu “Hạ đâu” ngân nga trong giờ Tin của một người thầy cũ…
Tôi khóc khi các anh chị lớp 12 diễn kịch đã làm tim tôi thổn thức biết bao điều về những gì sắp xảy ra…đối với chính chúng tôi…ngày chia tay sắp cận kề…
Tôi khóc…vì chiếc bánh kem “Happy birthday Thỏ bông” hiện ra ngay trước mắt…Bất ngờ…Xúc động…Tôi chỉ còn có thể cầu nguyện cho bạn bè của tôi sẽ luôn hạnh phúc…
Tôi khóc...khi nhỏ bạn khóc…nhỏ kể về gia đình không hạnh phúc của chính mình…đâu đó vẫn còn âm vang những tiếng chửi nhau trong điện thoại…
Tôi khóc…vì những tấm hình…đã bị xé đi…như xé đi bao công sức cũng như lòng tự trọng của một thằng con trai…đã làm quà tặng các bạn gái trong lớp nhân 8/3…
Tôi khóc…vì nghe bài “Nhỏ ơi” – bạn tin không?...Không đâu, nhưng nếu tôi nói…lớp tôi đã viết lại bài hát đó để tỏ lòng biết ơn người thầy Anh văn của lớp…trong suốt một năm qua đã dạy dỗ chúng tôi…Tôi thực sự đã khóc sao? Chính tôi cũng không biết cho đến khi những giọt nước mắt chực rơi ra và tôi nhìn xung quanh lớp…những đôi mắt kia cũng đã đỏ hoe…
Giờ đây, tôi cũng đang khóc…khi đọc những dòng chữ trong cuốn lưu bút kia. Những lời yêu thương, đùa giỡn, “châm chọt” cũng có, nhưng hơn hết…đó là bạn bè tôi…đó là những người đã bên tôi trong suốt thời gian qua…
Đâu phải lúc buồn bã người ta mới khóc. Những giọt nước mắt hoàn toàn có thể rơi khi bạn hạnh phúc…vì có những người bạn luôn ở bên. Tuy chẳng biết ở phía trước có điều gì đang chờ đợi chúng tôi nhưng tôi luôn yên tâm vì đã có họ ở đây, bên cạnh tôi…
Nguyễn Thị Ngọc Huyền