Sunday, August 10, 2014

Vu lan Nhớ Mẹ

Siêu trăng thật đẹp và tròn trĩnh, lơ lững tưởng rất gần mà ko bao giờ với được, nhẹ nhàng lắm,thanh tao lắm. Nó làm trời đất tỏ cái màu mờ ảo lung linh huyền diệu đến nỗi thấm sâu vào từng tế bào từng chút từng chút một. Ở một Sài Gòn đông đúc thế này,sống trong một cái hộp 6m vuông thế này,nó cảm thấy lắng đọng và yên bình,đôi chút cuộc sống ban tặng là thế...
Cũng chẵng buồn,chẳng nhậu, cũng chẳng cùng ai,một mình ngồi giưã hai dãy trọ ngước lên trời "ngắm trăng"...Sài gòn vẫn lạnh về đêm như mọi khi,làm nó hút thuốc..giữa cái không gian yên ắng đó mà vẵng đâu trong trái óc nó:" Cái thằng quỷ ám kia,mày lại hút thuốc phải không,nay tao không méc bố mày cho mày 1 trận tao bé làm con kiến.." Nó bật cười nghĩ, mẹ có méc bố bao giờ đâu mà chả bé thành con kiến bao giờ.Nhớ cái hồi học cấp ba,nó tập tành tút thuốc,mỗi khi lấy đồ giặt mẹ nó hít được mùi thuốc ám thế là cứ như cháy nhà...
Thuốc cháy chỉ còn tàn dài mà nó thấy cay cay sống mũi...Nó nhớ mẹ..Một nỗi nhớ mà nó nghĩ chả bao giờ tồn tại trong nó.Xa nhà đi học tới giờ chả bao giờ nó thấy nhớ,thỉnh thoảng có việc hay ngoài quê bảo lũ thì có gọi về,mà cũng gọi cho bố mà thôi, mà có nói chuyện với mẹ nó cũng biết tỏng những thứ mẹ nói " nhớ đi xe cho cẩn thận,đừng đi đâu về khuya quá,bóp tiền để cẩn thận,thằng kia ở quê mới bị này bị nọ đó..." bao giờ cũng là những lời dặn dò muôn thủa của muôn thủa mà chẳng bao giờ quan tâm..
Nó nhớ cái hồi cấp 1, nó đấm ko biết bao là thằng chỉ vì trêu mẹ nó chột 1 mắt, chỉ cần nghe độc nhãn tướng quân hay độc giác long thôi là nó phi vào liều chiến,hôm nào cũng tả tơi,lê lết về nhà ,còn kinh khủng hơn thằng cu Mùi của Chú Nguyễn Nhật Ánh..Lớn lên 1 chút bố nó kể rằng ngày đó mẹ tham gia du kích nên bị mảnh bom sướt qua mất 1 mắt,nhưng mẹ vẫn đẹp nên bố vẫn lấy mẹ và sinh ra tụi con...
Kể ra thì nhiều lắm,nhưng nó biết rằng,không những nó mà còn nhiều người nữa,cũng lâu lắm rùi ko cầm bàn tay mẹ,ko thốt lên ba từ con yêu mẹ, nhiều khi còn cáu gắt bời cái sự quê mùa chân chất...nhưng 1 sựu thật là chúng ta lớn lên bới cái sự chân chất, tiết kiêm quê mùa đó 
Chỉ có mẹ với hiểu con thích ăn gì nhất,ghét gì nhất,chỉ có mẹ với có sự chăm sóc ân cần và lo lắng khi bị bệnh.Chỉ có mẹ với cho đi sự hi sinh mà ko cần lấy lại 1 cắc nào...Vậy mà con có thể mua cho gấu cái bánh sinh nhật to đùng,mua cái điện thoại bạc triệu và tuần nào cũng bay đi cả thùng sài gòn mà con chả nhớ con mua dc cái gì cho mẹ là gần nhất,con tệ quá phải không...Chắc con luôn nghỉ rằng mẹ luôn là của con,luôn ở sau con mà chỉ khi thất bại vấp ngã,chỉ khi cần một bữa cơm ấm cúng con với nhớ tới như lúc này đây
Mẹ thì chắc ko bao giờ biết sinh nhật cũng chẳng nghỉ gì đến ngày Vu lan này nhưng bây giờ con thèm nghe cái giọng l thành n của mẹ,thèm nghe những lời dặn dò muôn thủa kia nữa...Con muốn thốt lên Con Nhớ Mẹ,đơn giản vậy thôi mẹ ạ
"Một bông Hồng cho em 
Một bông Hồng cho anh 
Và một bông Hồng cho những ai 
Cho những ai đang còn Mẹ 
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn 
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi 
Như đóa hoa không mặt trời 
Như trẻ thơ không nụ cười 
ngỡ đời mình không lớn khôn thêm 
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm 
Vào Nhịp Thanh Thoát .."
Q.E.D

About ""

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Vivamus suscipit, augue quis mattis gravida, est dolor elementum felis, sed vehicula metus quam a mi. Praesent dolor felis, consectetur nec convallis vitae.

Post a Comment

Bài mới

 
Copyright © 2013 Lưu bút học trò