Xưa đến giờ, mưa vẫn thế, vẫn là những giọt nước mát lạnh trong không trung đổ òa vào mặt đường ướt sũng, mưa bay bay trên đôi cánh thiên thần, lướt nhẹ qua cảm xúc mềm và thanh tao, ngọt mát như hương hoa quỳnh nở muộn...
Tuổi 18 qua nhanh vội vã, người ta cứ như ngồi co ro trong chiếc xe tốc hành vô tận, còn thời gian là những cơn gió bông đùa, thỉnh thoảng thổi bồng bềnh qua những sợi tóc mong manh, nhắc người hành khách co ro ấy vài ý niệm....Ta làm được những gì, ta đã có những gì, ta đánh mất những gì?...
Mưa của lớp 5 là những trò đuổi bắt vòng vèo, tay chân cứng đờ vì lạnh, nhưng những đôi mắt vẫn rạng ngời, hồn nhiên như bản chất hạt mưa, trong sáng và tinh khiết...Ta đã đọc và thành thạo tiếng mẹ đẻ, cái ngôn ngữ thấm nhuần những hương sen, những ca dao, những cánh đồng bất tận..., ta đã có những đứa bạn cùng rượt bắt dưới mưa, và ta chẳng mất đi gì cả...
Mưa của lớp 9 là những chiều đạp xe vội vã đến lớp học thêm chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh căng thẳng...Nghe cái lạnh thấm dần vào tâm hồn đang bấp bênh cho những cảm xúc đầu đời, chẳng dám cảm nhận, càng chẳng dám mơ mộng vì áp lực ngày thi chẳng cho phép ta vượt qua những con số, qui tắc văn phạm cứng nhắc, vô hồn...Ta đã hoàn thành kì thi thành công ngoài mong đợi.... ta đã có 1 chiếc vé cho cánh cửa tiếp theo bước qua 1 không gian khác...và ta bắt đầu mất đi những suy nghĩ miên man, cái bay bổng cũng những năm tháng chập chững mở cửa cảm xúc tuổi ô mai...
Mưa của lớp 12 là buổi bế giảng không thể buồn hơn được nữa, vô vàn những hạt nước li ti dán kín cả mặt đất lẫn bầu trời, cái xám lạnh u ám, xám nhòe trang nhật kí dở dang, vòng tay qua nhau lần cuối, chưa chắc mai đây trong chuyến tàu tốc hành bất tận vượt thời gian, ta lại được ngồi cạnh nhau, cùng lao động, cùng chặt tre dựng trại, cùng ghi biên bản cho những lần nghịch phá và thấp thỏm cho những bài kiểm tra....tiếng cười vỡ tan trong từng kí ức, giọt nước mắt đệm thêm 3 chấm cho những kỉ niệm ngọt ngào bên song cửa...
Nhớ lắm...Ta đã hoàn thành vị trí lớp trưởng một cách mệt mỏi nhưng đáng nhớ với cơ số những hoài niệm đáng yêu, ta đã có những năm tháng tưởng chừng như chết đi sống lại của lớp cuối cấp đầy kinh khủng bên lũ tiểu quỉ nghịch nhất trường....và mất đi những sáng sớm áo trắng đến trường, những chiều tăng tiết trong cái buồn ngủ ghê người, nghe từng hồi trống tan lớp và nhặt cánh phượng rơi bỏ trong vào tâm tưởng...
Chuyến tàu tốc hành vẫn lặng lẽ với hành trình vô tận, lữ khách vẫn co ro trong cái không gian vốn hạn hẹp của cuộc đời, và thời gian vẫn là cơn gió lùa vào trong tiềm thức, liệu có đánh thức được những kí ức mong manh, đánh thức được đôi mắt ngày xưa vốn đã từng tinh khiết, giản đơn như hạt mưa đầu mùa...
Trần Anh Tuấn
(SV Đại học Tôn Đức Thắng, Quận Bình Tân, tpHCM)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Post a Comment